Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Nghe Lén Được Đối Thoại 26


trước sau


Tô Chi Niệm thản nhiên, ngược lại khiến cho mẹ Tô trở nên khẩn trương bất an lên, bà dùng sức nắm tay của mình, sau đó hít sâu một hơi, mở miệng nói: “A Niệm, người giấu ở trong hồi ức đó, chính là người mà con đã từng nói với mẹ, cô gái mà con thích đó, có phải chính là con gái của bác Tống con, Tống Thanh Xuân không?”
-
Tống Thanh Xuân suy nghĩ ngàn vạn mẹ Tô sẽ nói với Tô Chi Niệm chuyện gì về mình, chỉ riêng không nghĩ tới, mẹ Tô lại mở miệng hỏi một câu cô cũng rất muốn hỏi Tô Chi Niệm.

Hô hấp của Tống Thanh Xuân đột nhiên ngừng lại, cô hết sức chăm chú bắt đầu nghe lời đáp của Tô Chi Niệm.

Dưới lầu an tĩnh rất lâu rất lâu, cô đã không còn nghe thấy âm thanh của Tô Chi Niệm truyền tới.

Vào lúc Tống Thanh Xuân cho rằng, câu nói mình vừa nghe được là một cơn ảo giác, mẹ Tô lại mở miệng: “A Niệm...!Con không cần giấu giếm mẹ, thật ra mẹ biết tất cả mọi chuyện, ngày đó mẹ ở trong bệnh viện cầm lấy điện thoại di động của con nói muốn gọi điện thoại cho Tiểu Lâm, thật ra mục đích chủ yếu là muốn số điện thoại của cô gái con thích.”

Tống Thanh Xuân nghe đến đó, liền nghĩ đến đoạn nhạc đệm, có một buổi tối, lúc mình đưa mẹ Tô mẫu về khách sạn, mẹ Tô nói lưu số điện thoại của mình...!
Quả thực là vì phối hợp suy nghĩ của cô, mẹ Tô tiếp tục nói: “...!Tối hôm đó, lúc Thanh Xuân đưa mẹ về khách sạn, mẹ muốn số điện thoại của con bé.”
“...!Sau đó mẹ phát hiện, số điện thoại mẹ gửi tới từ trong điện thoại của con, và số điện thoại của Thanh Xuân, là giống nhau như đúc.”
“A Niệm, trong một năm con ở nhà của bác Tống, đã yêu thích Thanh Xuân sao?”
“Con vì Thanh Xuân, nhảy xuống từ trên lầu, cũng là bởi vì thích con bé, muốn dùng mạng của chính mình, đổi mạng của con bé, đúng không?”
Cả căn biệt thự an tĩnh đến có chút dọa người,

ngoại trừ mẹ Tô thỉnh thoảng mở miệng hỏi, cũng không những động tĩnh khác.

Kim đồng hồ kiểu Âu rơi xuống, phát ra âm thanh “tích tắc” đặc biệt vang dội.

Không biết âm thanh kia vang bao nhiêu lần, mẹ Tô lại nói, chỉ là không còn quay chung quanh đề tài của Tống Thanh Xuân nữa: “A Niệm, lúc trước, khi thư ký Trình tới bệnh viện, mẹ từng tán gẫu với cô ấy...”

“...! Từ chỗ cô ấy, mẹ biết được con đã từng viết một phong thư xin từ chức cho hội đồng cổ đông của công ty, cũng đặt một tấm vé máy bay tới nước Pháp, muốn đi không về nữa, đúng không?”
Tô Chi Niệm trầm mặc lâu như vậy, cuối cùng phát ra một âm thanh: “Đúng.”
“...!Về sau con bởi vì Thanh Xuân xảy ra chuyện, liền không đi thành, đúng không?”
“Đúng.”
Dưới lầu lại rơi vào trong một mảnh trầm mặc vô tận, mẹ Tô giống như là đang vùng vẫy cái gì đó, một lúc lâu, mới nói: “...!A Niệm...”
Lần này bà gọi tên Tô Chi Niệm, nước mắt liền chậm rãi chảy xuôi xuống: “...!A Niệm...!Con đi đi...”
Tiếng nói của mẹ Tô, mang theo khóc nức nở: “...!Rời khỏi Trung Quốc, đi nước Pháp đi...!Ở chỗ ấy tìm một cô gái tốt, thử tiếp xúc với cô ấy một chút, sau đó kết hôn sinh con...!Con không cần lo lắng cho mẹ, mẹ sẽ chăm sóc tốt chính mình...!Con thỉnh thoảng gọi video với mẹ là được...! Đi đi, A Niệm, tìm thời gian nhanh nhất, đi đi...”
Vì sao khi mẹ Tô hỏi Tô Chi Niệm xong, có phải thích cô không, liền đuổi anh đi vậy chứ?
Tống Thanh Xuân cảm thấy lúc này chính mình giống như là đang nghe sách trời, một mảnh mờ mịt, không hiểu ra sao.

Mà Tô Chi Niệm dưới lầu, sau khi trầm mặc thật lâu, rất yên tĩnh lãnh đạm mở miệng nói: “Được, con đi.”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện