Khi Tô Chi Niệm vào phòng, Tống Thanh Xuân đã ngồi ở trên ghế sofa, có lẽ là đầu cô còn đau, ngón tay đang xoa huyệt thái dương bên trái.
Tô Chi Niệm không sốt ruột ngồi xuống, mà là đi phòng ăn trước, rót cho Tống Thanh Xuân một ly nước ấm.
Tô Chi Niệm đặt ly ở trước mặt Tống Thanh Xuân, phát ra một tiếng vang thanh thúy rất nhỏ nhặt, động tác Tống Thanh Xuân xoa nắn huyệt thái dương ngừng lại, qua hai giây, ngồi thẳng thân thể, mở to mắt ra.
Tô Chi Niệm ngồi đối mặt với cô, dù là anh thoạt nhìn có chút tiều tụy, nhưng lại không chút nào ảnh hưởng quý khí và tuấn mỹ của anh.
Từ khi Tống Thanh Xuân biết chân tướng đến hiện tại, đã qua mười ngày.
Tuy rằng mười ngày không dài, nhưng cũng không ngắn, càng huống chi thời gian luôn luôn có được năng lực chữa thương bất động thanh sắc, đủ để cho một người tiếp nhận một sự thật không thể nào tiếp nhận được.
Lúc này, cô so với mười ngày trước ở trong biệt thự của Tô Chi Niệm, muốn bình tĩnh hơn rất nhiều, cô không có gọi tên anh, trực tiếp hành văn dứt khoát hỏi: "Về chuyện, anh là con trai của ba em, anh có chứng cớ gì không?"
"Có." Tô Chi Niệm đáp rất dứt khoát.
"Có thể lấy cho em nhìn một chút không?" Tống Thanh Xuân đề xuất yêu cầu.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm một mảnh hồng mai ngoài cửa sổ sát đất một lát, mới nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói: "Được."
Ngừng một lát, anh đứng lên: "Em chờ một lát."
Tống Thanh Xuân "Ừ" một tiếng.
Tô Chi Niệm rời khỏi biệt thự của cô.
Thật ra phần tài liệu kia, bình thường Tô Chi Niệm sẽ không mang theo bên mình, chỉ là anh ra cửa gấp, thuận tay xách va ly hành lý đi nước Pháp vào lúc trước, mà phần tài liệu kia, đúng lúc liền ở trong va ly hành lý của anh.
Tô Chi Niệm kéo ngăn kép của va ly hành lý ra, lấy một túi một văn kiện màu nâu từ bên trong ra, quay trở lại biệt thự Tống Thanh Xuân.
Anh ngồi trở lại chỗ ghế sofa vừa rồi, ngẩng đầu, nhìn Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm thất thần ngoài cửa sổ một cái, sau đó đặt văn kiện ở trên mặt bàn, dùng đầu