Editor: Xiu Xiu
Tống Thanh Xuân dừng lại cách anh khoảng nửa mét, sau đó hai tay đưa chiếc túi đến trước mặt anh: “Anh Tô, đây là đưa cho anh.
”
Trên mặt anh không có quá nhiều thay đổi, nhưng lông mi của anh lại hơi run rẩy khi nghe cô nói xong.
Anh cực kỳ bình tĩnh gác chân ngồi trên ghế sofa, nhưng tay nắm điều khiển lại từ từ tăng thêm sức lực.
Anh dừng lại tầm mười giây đồng hồ, mới nâng mí mắt, liếc cô một cái, cố gắng đè xuống cảm xúc của mình, âm thanh cực kỳ nhạt nhẽo mở miệng: “Cái gì thế?”
“Quần áo! ” sau khi cô đáp xong, cảm thấy lời nói của mình có chút khó hiểu, vì thế lại nói: “Hôm qua, tôi uống say, ói ra quần áo của anh, đây là tôi cố ý mua cho anh! ”
Nói xong, Tống Thanh Xuân còn vươn vươn hai tay ra trước mặt anh.
Mua quần áo cho anh! tầm mắt của anh đặt trên chiếc túi trong tay cô.
Thật ra anh không cần đụng chạm cô, đọc được suy nghĩ trong lòng cô, anh cũng biết, sở dĩ cô mua quần áo cho anh, là vì sợ anh hờn giận chuyện tối hôm qua, lại làm khó Tống thị.
Cô cũng không phải thành tâm thật ý mua, chỉ đơn giản nghĩ muốn mua quà cho anh, nhưng ngay cả là như thế! Tô Chi Niệm vẫn cảm thấy được sâu trong đáy lòng mình, hung hăng run rẩy một phát.
Từng ấy năm đến nay, thu được một món quà đầu tiên của cô.
.
Tô Chi Niệm chậm chạp không có phản ứng, khiến cô càng thêm khẩn trương, tay cầm túi quần áo đã bắt đầu có mồ hồi.
Cô cắn môi dưới, lập tức thành thật mở miệng nói xin lỗi với anh: “Anh Tô, thực sự xin lỗi, tối hôm qua đều là lỗi của tôi, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau.
”
Tô Chi Niệm bị lời giải thích của cô làm cho tỉnh táo lại, anh nâng mắt lên, nhìn cô một lúc, sau đó vươn tay, nhận lấy.
Lúc anh đụng chạm