-- Tống Thanh Xuân, trở về Bắc Kinh, kết hôn với Tần Dĩ Nam đi.
-- Được.
Cuộc hẹn hò này của anh và cô, lấy đối thoại như vậy, kết thúc.
Câu chuyện tình yêu của anh và cô, ở một khắc này, cũng hoàn toàn vẽ lên một dấu chấm tròn.
Trên thế giới này, chuyện tàn nhẫn nhất không phải không gặp được người mình yêu, mà là gặp được nhưng cuối cùng chỉ có thể bỏ lỡ.
Trên thế giới, chuyện thương tâm nhất không phải người yêu bạn không yêu bạn, mà là các người rất yêu nhau, lại chú định không có cách gì ở cùng một chỗ.
Từ lúc đầu cô đề xuất hẹn hò, anh và cô đều biết, cuộc hẹn hò này, là bọn họ lưu lại một giấc mơ đẹp cho tình yêu sâu đậm của nhau, bọn họ đều biết, sở dĩ mộng đẹp trở thành mộng đẹp, là bởi vì mộng sẽ tỉnh lại.
Bây giờ, tỉnh mộng, anh và cô nhất định phải đối mặt với hiện thực.
Kết cục giữa anh và cô, vào lúc công bố chân tướng bọn họ là anh em ruột, đã định hình.
Anh và cô sau khi tỉnh mộng, cũng không còn là quan hệ Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm, mà là quan hệ anh trai và em gái.
Anh và cô là anh em ruột...!Anh em ruột...!Sao anh em ruột bọn họ có thể ở cùng một chỗ? Sao có thể ở cùng một chỗ?
Nhưng cuối cùng anh và cô không phải chỉ là anh và cô, anh có mẹ của anh, cô có cha của cô, còn có huyết thống, thế tục, đạo đức...!Rất nhiều rất nhiều nhân tố và rào cản, kéo dài giữa bọn họ, bọn họ chỉ có thể lựa chọn chính là...!tách ra.
Trước khi hẹn hò, Tống Thanh Xuân sớm đã biết sẽ có khoảnh khắc này, nhưng khi khoảnh khắc này thật tới, cô phát hiện cô vẫn khổ sở không thể chịu đựng nổi.
Nhưng mà, mặc kệ cô khổ sở hơn nữa, cô cũng không thể xoay chuyển sự thực này.
Tống Thanh Xuân hít sâu một hơi, nỗ lực bức về nước mắt không ngừng tràn ra ngoài, mở miệng nói: “Em sẽ nỗ lực hoàn thành nguyện vọng của anh, gả cho anh Dĩ Nam, hạnh phúc qua cả đời, chẳng qua anh cũng phải nỗ