“Ngày 14 tháng 5 năm 2007, trời trong.
Cô và bạn học của cô đi dạo phố, nói thích một sợi dây chuyền trong quầy, không mua, sau khi cô đi, tôi đi đến quầy hàng đó, giá cả dây chuyền có chút dọa người, tôi đi quán ăn đêm làm phục vụ, mùi son phấn và mùi nước hoa bên trong quá nồng, có rất nhiều phụ nữ lắc lư ở trước mặt tôi, ghê tởm, ói đến đau bao tử.”
“Ngày 15 tháng 6 năm 2007, trời âm u.
Bỏ lỡ thi tốt nghiệp trung học, phải lưu ban, quán ăn đêm phát tiền lương xuống, miễn cưỡng góp đủ tiền sợi dây chuyền kia, rốt cuộc cũng không cần đi nơi ghê tởm đó, một tháng ói gầy bốn ký.”
“Ngày 28 tháng 6 năm 2007, trời trong.
Cuối cùng tôi len lén để sợi dây chuyền kia vào trong cặp của cô, buổi chiều tôi nhìn thấy cô mang dây chuyền đi nhà vệ sinh, rất vui vẻ.”
“Ngày 31 tháng 8 năm 2007, trời trong.
Mẹ gặp gỡ một người bạn cũ, người bạn cũ đáp ứng bà, giúp đỡ chăm sóc tôi, thật ra tôi không cần bất kỳ ai chiếu cố, nhưng khi tôi biết người bạn cũ của mẹ tên Tống Mạnh Hoa, tôi đồng ý, bởi vì con gái Tống Mạnh Hoa tên Tống Thanh Xuân.”
“Ngày 23 tháng 9 năm 2007, trời đầy mây.
Tôi vào ở nhà họ Tống hai mươi ngày, cô giống như không thế nào thích tôi, cô thích Tần Dĩ Nam.”
“Ngày 23 tháng 11 năm 2007, trời trong.
Cách lễ giáng sinh còn có một tháng, cô đã bắt đầu chuẩn bị quà cho Tần Dĩ Nam, taôi rất muốn cùng cô lâu thêm một lát, cho nên liền theo cô chọn quà, nhưng cô luôn miệng liến thoắng đều không rời Tần Dĩ Nam, uống dấm, phát hỏa, bỏ đi, buổi tối áy náy không thể ngủ.”
“Ngày 14 tháng 12 năm 2007, tuyết nhỏ.
Cô đã lâu đều không để ý tôi, cũng không có nhìn thẳng tôi một chút, rất muốn nói câu thực xin lỗi với cô, chính là, ngay cả cơ hội nói một câu thực