“Ngày 19 tháng 2 năm 2017, tình huống của tôi còn muốn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều, tất cả giác quan của tôi đang dần dần mất đi, không có cảm giác cười, không có cảm giác khóc, không có cảm nhận sâu sắc, giống như là một cái xác không hồn, từ ban đầu thuốc an thần một lần bốn viên, tăng đến hiện tại một lần tám viên.”
“Ngày 21 tháng 2 năm 2017, hôm nay lúc tôi ăn đồ ăn, đã nếm không ra mùi vị, càng quan trọng là, hôm nay khi tôi mở họp, hai chữ tan họp đơn giản, quẩn quanh ở đầu lưỡi tôi rất lâu, tôi lại nói không ra, sau khi vị giác của tôi mất đi, có phải tiếp theo tôi sẽ xuất hiện chứng im bặt không?”
“Ngày 23 tháng 2 năm 2017, tôi rất sợ hãi, tôi bỗng nhiên ngã xuống, không chống đỡ được đến khi cô kết hôn, không chống đỡ được đến khi Tống Mạnh Hoa chết, không chống đỡ được đến khi tôi rời khỏi Bắc Kinh, tôi gia tăng liều lượng thuốc an thần, nhưng ngay cả như vậy, tôi vẫn cảm thấy rất nôn nóng, rất phiền muộn, tôi lại xé đi một hợp đồng mấy ngàn vạn.
Tôi như vậy, chính tôi cũng cảm thấy rất xa lạ, tôi đáp ứng đề nghị của Tống Mạnh Hoa, gặp mặt một cô gái lần thứ hai, bởi vì tôi muốn cho cô biết, tôi thật đang rất nỗ lực đi hoàn thành hứa hẹn mà tôi đã từng đồng ý với cô.”
“Ngày 25 tháng 2 năm 2017, cả ngày hôm nay, tôi không nói ra được một chữ, buổi tối trở về nhà, tôi nỗ lực để cho chính mình lầm bầm lầu bầu, thật rất sợ đột nhiên không biết nói chuyện, tôi phát hiện, bốn chữ Đình Đình và Thanh Xuân này, tôi đọc vẫn là thuận miệng trước sau như một, thuốc an thần đêm nay, uống nhiều hơn lúc trước rất nhiều, buổi tối ngủ được rất sâu, tôi biết, đó không phải ngủ được rất sâu, mà là rơi vào hôn mê.”
“Ngày 27 tháng 2 năm 2017, tôi đắm chìm ở trong giấc mộng đó, không chịu tỉnh lại, rất muốn cứ như vậy nằm ngủ lâu dài luôn, bởi vì chỉ có ở trong mộng, tôi mới có thể yêu nhau với cô.”
“Ngày mùng 3