Tần Dĩ Nam hoàn toàn không có phát hiện được sự biến hóa của Tô Chi Niệm, còn đắm chìm ở trong mạch suy nghĩ của mình.
Nên hình dung cảm giác của anh trong khoảnh khắc đó như thế nào, anh cảm thấy Tống Tống rất xa lạ, từ nhỏ đến lớn, anh một đường bồi cô trưởng thành, trong nháy mắt đó, thậm chí có một loại ảo giác, cảm thấy cô gái trước mặt trước mắt mình không phải Tống Tống mà anh luôn quen biết.
Cô dũng cảm, chắc chắn, mang theo đoạn tuyệt và phấn đấu quên mình.
Cô như thế, xinh đẹp kinh diễm khiến người thương tiếc.
Khi anh biết, cô yêu thích Tô Chi Niệm, liền không muốn đi quấy rầy tình yêu của cô nữa, bởi vì anh từng cho cô hứa hẹn, nếu như yêu nhau, tay nắm tay đến già; nếu như vô duyên, bảo hộ em bình an...!
Chỉ là anh vẫn luôn hiếu kỳ, Tô Chi Niệm và anh, ở trong đáy lòng cô, rốt cuộc chiếm thế địa vị như thế nào.
Đúng vào lúc này, anh đã biết, anh và Tô Chi Niệm có sự khác biệt ở đáy lòng cô.
Anh là yêu thích hồ đồ thời niên thiếu của cô, mà Tô Chi Niệm là một đường đi tới tình yêu với cô.
Trong cuộc đời một người, sẽ có rất nhiều lần thích không rõ nguyên do, nhưng trong cuộc đời một người, cũng chỉ có một lần yêu móc tim móc phổi.
Chỉ có yêu, mới có thể khiến cho một người thay đổi, mà Tần Dĩ Nam anh, từ đầu đến cuối đều không có làm cho Tống Thanh Xuân thay đổi chút nào.
Anh cho rằng chân tướng như vậy, đã khiến cho anh đủ đau, thẳng đến khi anh lại hỏi cô một vấn đề tiếp theo, sau khi cô trả lời anh, anh mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là càng đau hơn.
Anh hỏi, Tống Tống, em không sợ sao? Em không sợ chỉ chỉ trỏ trỏ bên ngoài, không sợ ánh mắt khác thường của mọi người, không sợ rất nhiều lời đồn đãi ư? Em phải biết, em đây là đang dùng cả đời sau của mình làm ra quyết định này.
Cô nói, cô không sợ.
Cô nói, có Tô Chi Niệm, cô liền không sợ, bởi vì toàn bộ thế giới đối với cô mà nói, đều không sánh bằng một