"En biết rất rõ, em đang nói cái gì." Tống Thanh Xuân chờ giây lát, không có chờ được Tô Chi Niệm nói chuyện, lại mở miệng, có mấy lời, cô từng nói với Tần Dĩ Nam, lại chưa nói với anh, cô không ngại lặp lại với anh lần nữa: "Em chưa bao giờ tỉnh táo hơn bây giờ, Tô Chi Niệm, em muốn ở cùng với anh."
"Ở trên thế giới này, anh là người đối tốt với em nhất, anh không thể sau khi nuôi dưỡng em lớn, liền không chịu trách nhiệm chứ."
"Toàn bộ thế giới tính là cái gì, toàn bộ thế giới cộng lại, đều không sánh bằng một mình anh..."
Theo từng câu vang dội của Tống Thanh Xuân, trong đầu óc Tô Chi Niệm lại nghĩ đến những lời đọc được từ đáy lòng Tần Dĩ Nam vào lúc sáng sớm.
-- Có Tô Chi Niệm, em liền không sợ.
-- Bởi vì toàn bộ thế giới, đối với em mà nói, đều không sánh bằng một mình Tô Chi Niệm.
-- Em không muốn toàn thế giới, em chỉ cần Tô Chi Niệm.
-- Tô Chi Niệm chính là cuộc đời của em.
Tô Chi Niệm rõ ràng cảm giác được máu trong cơ thể mình trở nên đặc biệt dao động, anh mở miệng, ngữ khí tận lực bảo trì bình ổn, lại vẫn biểu lộ ra từng sợi run sợ: "Đình Đình, vậy nếu như anh nói với em, một khi anh gật đầu đồng ý ở cùng với em, đời này kiếp này, em cũng đừng vọng tưởng rời đi từ bên cạnh em, dù tương lai em hối hận, anh cũng sẽ không thả em đi, em sợ không?"
"Em không sợ." Tống Thanh Xuân hồi đáp vẫn là rõ ràng như vậy, cô giống như là sợ anh không tin tưởng, còn rất dùng sức lắc đầu hai cái với anh.
"Không chỉ như thế, anh không thể giống như người khác, cho em một nghi thứccầu hôn lãng mạn, không thể giống như người khác, cho em một tỏ tình khiến người khác hâm mộ vào lễ tình nhân, càng không thể giống như người khác, cho em một lễ cưới thịnh thế, em không hối hận chứ?"
"Em không hối hận."
"Chúng ta