Editor: May
Tống Thanh Xuân than thở một hơi, nhét điện thoại di động vào trong túi, đứng lên, vừa mới chuẩn bị đi ven đường đón xe, liền nghe được nơi không xa truyền tới một tiếng kêu chói tai, cô bất giác quay đầu, không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy một người mình không thể quen thuộc hơn.
Đường Noãn.
Cẩn thận mà nói, rất nhiều khi, Tống Thanh Xuân cũng có chút hoảng hốt, Đường Noãn hiện tại, và Đường Noãn cô quen biết lúc cao trung, rốt cuộc có phải cùng một người không.
Giống như là từ năm ba đại học kia, Đường Noãn luôn ăn mặc chải chuốt như thục nữ kia, liền giống như là biến thành người khác, mặc quần áo nhục cảm tận xương, lộ hai chân tuyết trắng thon dài, đạp giày cao gót, trang điểm thành đủ loại đủ kiểu minh diễm rung động lòng người.
Cho nên, khi Tống Thanh Xuân vừa liếc mắt nhìn thấy Đường Noãn đội một mũ lưỡi trai kiểu dáng đơn giản, mang một đôi giày đế bằng tiện lợi, mặt mộc, một thân đồ thể thao thoải mái, cô là có chút không nhận ra.
Tiếng thét chói tai kia, là Đường Noãn phát ra, cô ta giống như gặp phải phiền toái, đang tranh cãi gì đó với một người phụ nữ trung niên ăn mặc thời thượng, đứng ở ven đường cách dó không xa.
Thoạt nhìn lai lịch người phụ nữ trung niên đó không nhỏ, phía sau đỗ một chiếc xe sang giá trị hơn một ngàn vạn, bên cạnh xe còn đứng hai người vệ sĩ cao lớn, đeo kính đen, bày ra một bộ dáng hung thần ác sát, xem ra có chút dọa người.
Bởi vì cách một khoảng cách, Tống Thanh Xuân cũng không nghe rõ được Đường Noãn và người phụ nữ trung niên đó tranh chấp cái gì.
Hai người càng nói, người phụ nữ trung niên đó liền càng kích động, âm điệu cũng đề cao hơn rất nhiều, khiến người đi đường chung quanh không ngừng ghé mắt liếc nhìn.
Cho dù lúc này Đường Noãn không trang điểm, lúc cánh tay cô ta ôm ở trước ngực, cười lạnh, loại cảm giác cao ngạo khinh thường trong ngày thương kia, vẫn biểu lộ ra được một chút, cũng không biết cô ta dùng khuôn mặt lãnh diễm đáp lại câu gì, chọc cho người phụ nữ trung niên đó