Trình Thanh Thông đứng ở chỗ cách sau lưng Tô Chi Niệm một mét, cung cung kính kính mở miệng: "Tô tổng, mọi người vẫn đang chờ ngài vào họp."
"Ừ..." Giống như vừa rồi, Tô Chi Niệm bảo trì trầm ổn, khẽ lên tiếng, chỉ là giọng nói mới nói được một nửa, âm điệu liền mang theo vui sướng không có khống chế được.
Trình Thanh Thông có chút kỳ quái đánh giá Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm vội vàng ngậm miệng, im bặt, vừa bước bước chân vượt qua Trình Thanh Thông, đi tới phòng họp, vừa dùng sức nuốt nuốt nước miếng một cái, muốn đè ép tiếng cười không khống chế được phát ra của mình, kết quả ngược lại sặc đến chính mình, Tô Chi Niệm dùng sức mím môi, bảo trì hình tượng cao quý trước sau như một, không để cho mình chật vật ho khan ra tiếng, chưa đầy một lát, mặt trắng nõn tuấn dật của anh liền bị ngộp đến đỏ rực.
"Tô tổng?" Trình Thanh Thông nhìn tới điện thoại di động bị Tô Chi Niệm để lại ở trên mặt đất, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở Tô Chi Niệm một chút.
Tô Chi Niệm cho rằng chính mình bị nhìn ra khác thường, không để ý đến tiếng gọi của Trình Thanh Thông, bước chân càng nhanh hơn một chút.
"Tô tổng?" Trình Thanh Thông lại hô một tiếng, thấy Tô Chi Niệm không có dấu vết dừng lại, chỉ đành cúi người xuống, nhặt điện thoại di động lên, giẫm giày cao gót, cạch cạch cạch một đường chạy chậm đuổi theo.
Tô Chi Niệm nghe được tiếng bước chân gấp gáp của Trình Thanh Thông, cũng bước càng gấp bước chân của mình theo, ở trong công ty anh, đâu đâu cũng có nhân viên, Trình Thanh Thông có thể chạy chậm, nhưng anh không thể, mắt thấy tiếng bước chân của Trình Thanh Thông đều đã đuổi tới bên cạnh anh, Tô Chi Niệm thẹn quá hóa giận chợt dừng bước lại, quay đầu, vừa định răn dạy Trình Thanh Thông, Trình Thanh Thông liền giơ điện thoại di động đến trước mặt anh: "Tô tổng, điện thoại di động của ngài rơi rồi."
Lời nói đến bờ môi của Tô Chi Niệm, bị một câu nói thở hồng hộc của Trình Thanh Thông, hung bạo ngăn ở trong cổ họng, anh ngừng vài giây, mới mặt lạnh dùng mũi "Hừ" một tiếng.
Trình