Ngón tay nắm lấy di động của Tống Thanh Xuân, bởi vì kích động, hơi có chút run rẩy, qua một lúc lâu sau, cô mới cúi đầu, gửi lại một tin nhắn với nội dung đã được hỏi rất nhiều lần : “Xin hỏi, bạn là ai?”
Bây giờ giống như trước kia, tin nhắn gửi qua, giống như đá chìm đáy biển, không có trả lời.
Tống Thanh Xuân chăm chú nhìn màn hình điện thoại, đợi sau một lúc lâu, cô biết chủ nhân của dãy số nãy vốn sẽ không trả lời lại, nhưng vẫn cố chấp gửi tiếp một tin nhắn: “Cuối cùng thì bạn là ai?”
Trong một hai năm này cô đã từng đổi điện thoại nhiều lần, nhưng mỗi lần đều sao nội dung tin nhắn của dãy số này sang điện thoại mới.
Lúc này cô ôm một tia hy vọng trả lời, chờ đợi có chút nhàm chán, liền đọc lại một lần những tin nhắn mà dãy số này đã nhắn cho mình từ đầu đến giờ.
Tan vỡ tiếp xuống, hai người nhắn tin cho nhau, cũng chỉ mới hơn hai mươi tin, trong đó hơn nửa là cô hỏi anh là ai.
Mỗi tin nhắn của anh, đều là câu chữ đơn giản rõ ràng, đi thẳng vào vấn đề, như là sợ nói nhiều cái gì đó, liền bị nnguowif khác phát hiện anh là ai vậy.
Trước kia cô là thiên kim tiểu thư của Tống gia cao cao tại thượng, cuộc sống của cô muôn màu muôn vẻ, quang vinh chói lọi, bên cạnh cô luôn có người vây quanh thật giả ngớt miệng khen ngợi.
Cái lúc đó cô không phải không tò mò về dãy số này, nhưng chỉ là thời kỳ ngắn ngủi, qua đi, liền vứt ra sau đầu.
Nhưng là hiện tại, bạn bè chung quanh cô chỉ còn đếm được trên đầu ngón ta, trong đó không hề thiếu những người cô đã từng giúp họ xong rồi, nhưng là hiện giờ cô đi tìm bọn họ xin giúp đỡ, bọn họ có thể trốn thì trốn, có thể đẩy thì đẩy, chỉ mong sao quan hệ với cô giống như người xa lạ.
Từ trước đến nay cô nghe qua rất nhiều lời êm tai, nhưng lúc này, đêm khuya yên tĩnh, cô nghĩ đến mấy tháng qua Tống gia gặp biến cố, nhìn những tin nhắn