Tô Chi Niệm giống như nghe thấy tiếng trời, cúi đầu, ngăn chặn môi của Tống Thanh Xuân.
Anh tham luyến hôn cô rất lâu, mới lưu luyến không rời buông cô ra, một tay anh ôm eo cô, một tay sờ hai gò má bị hôn đến đỏ bừng của cô, trầm thấp thở gấp một trận, vẫn là nhịn không được, thấp giọng dông dài hai câu: "Về sau gặp phải chuyện như vậy, anh không ở bên cạnh, chính mình không nên tùy tiện xông lên phía trước giúp người, chẳng may chịu ủy khuất thì làm sao?"
Tống Thanh Xuân ra vẻ thông minh gật mạnh đầu, liên tục "vâng" nhiều tiếng.
Thật là rất ngoan...!Tô Chi Niệm kiềm nén không được tiến đến bờ môi cô, tiếp tục mổ hôn mấy cái, mới dán môi cô mở miệng lần nữa: "Chẳng qua anh thật sự cũng có chút không vui vẻ lắm, nhưng không phải bởi vì em lợi dụng anh, mà là bởi vì Đường Noãn, cô ta có bệnh sao? Tìm em giúp đỡ, còn có em, đứt gân não hả? Lại có thể giúp cô ta?!"
"Tô Chi Niệm, lòng dạ của anh thật hẹp hòi nha." Tống Thanh Xuân làm nũng chà xát hai cái lên môi Tô Chi Niệm, nhìn thấy ý lạnh giữa mặt mày anh tiêu tán một chút, mới tiếp tục mở miệng nói: "Thật ra em cũng không phải rất muốn giúp đỡ cô ta, thẳng thắn mà nói, mới bắt đầu khi em thấy cô ta bị đánh, rất hả giận luôn đó?"
"Chỉ là..." Ngữ khí của Tống Thanh Xuân bỗng chốc trầm thấp xuống, sau một lúc lâu, mới đưa tay ra, ôm eo Tô Chi Niệm, hơi ngưỡng ngửa người ra sau, hơi kéo môi dán chung vào nhau của hai người ra một chút, mới nói tiếp: "...!Chỉ là cô ta mang thai, lúc bị đánh, đều luôn bảo vệ bụng dưới, em...!thấy cô ta đáng thương, mới giúp cô ta, dù sao đứa bé là vô tội mà."
Tô Chi Niệm không cảm thấy một chút hứng thú với Đường Noãn, thờ ơ "ừ" một tiếng.
Nhắc tới chuyện Đường Noãn có thai, Tống Thanh Xuân liền nghĩ đến đứa bé trong bụng của mình, thế cho nên