Đêm nay, lúc cô kiếm cớ nói đi nhà vệ sinh, nói chuyện với nữ phục vụ, nói hôm nay cô từng đi bệnh viện, hơn nữa vitamin B11 và canxi cũng đều ở trong túi xách của cô, cũng chính là nói...!
Tô Chi Niệm nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong đầu óc liền thoáng hiện ra một ý nghĩ, anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Đường Nặc một cú điện thoại.
Sau khi cắt đứt, Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm con đường tối đen nặng nề trước mặt một lát, liền khởi động xe, quẹo đến một siêu thị chưa đóng cửa gần đó, ở bên trong mua hai chai rượu phần thượng hạng, lái xe, quay trở lại nhà họ Tống.
...!
Mở cửa cho Tô Chi Niệm là Phương Nhu - vợ của Tống Thừa, cô ta nhìn thấy anh, giống như thường ngày, trước dịu dàng hào phóng chào hỏi một câu, mới tránh khỏi cửa, để cho Tô Chi Niệm đi vào.
Trong nhà rõ ràng có người giúp việc, nhưng Phương Nhu lại tự mình cúi người, giúp Tô Chi Niệm lấy một đôi dép lê, bày ở trước mặt anh.
Tô Chi Niệm nói trầm thấp một tiếng cám ơn, mang dép, đi tới trong phòng khách, không nhìn thấy thân ảnh Tống Mạnh Hoa, anh vừa định hỏi thăm, Phương Nhu đi theo phía sau anh liền ôn nhu cho anh đáp án: "Ba đang tắm rửa."
Tô Chi Niệm gật đầu một cái, không lên tiếng, tư thế tao nhã ngồi ở trên ghế sofa, thuận thế đặt hai chai rượu Phần xách trong tay lên trên bàn trà.
Phương Nhu không ngồi, mà là vòng qua Tô Chi Niệm, đi phòng ăn, qua khoảng một phút, cô ta bưng một tách trà nóng, đi ra từ bên trong.
"Cám ơn." Tô Chi Niệm vừa nói cảm ơn xong, cửa phòng của Tống Mạnh Hoa liền được kéo ra, Phương Nhu hơi cười với Tô Chi Niệm, xoay người, đi về phía Tống Mạnh Hoa, cô ta vừa nói câu "Ba, Tô tiên sinh tới ", vừa dìu đỡ cánh tay ông, đi tới ghế sofa.
"A Niệm, sao muộn như vậy rồi mà con còn tới đây?" Tống Mạnh Hoa tựa vào trên ghế sofa hỏi.
"Đêm nay ăn cơm với bạn, tặng con hai chai rượu Phần, nghĩ đến ba thích uống, liền thuận đường quẹo tới đây."
Phương