Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Em Càng Quan Trọng Hơn Đứa Bé 1


trước sau


Đêm nay, lúc cô kiếm cớ nói đi nhà vệ sinh, nói chuyện với nữ phục vụ, nói hôm nay cô từng đi bệnh viện, hơn nữa vitamin B11 và canxi cũng đều ở trong túi xách của cô, cũng chính là nói...!
Tô Chi Niệm nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong đầu óc liền thoáng hiện ra một ý nghĩ, anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Đường Nặc một cú điện thoại.

Sau khi cắt đứt, Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm con đường tối đen nặng nề trước mặt một lát, liền khởi động xe, quẹo đến một siêu thị chưa đóng cửa gần đó, ở bên trong mua hai chai rượu phần thượng hạng, lái xe, quay trở lại nhà họ Tống.

...!
Mở cửa cho Tô Chi Niệm là Phương Nhu - vợ của Tống Thừa, cô ta nhìn thấy anh, giống như thường ngày, trước dịu dàng hào phóng chào hỏi một câu, mới tránh khỏi cửa, để cho Tô Chi Niệm đi vào.

Trong nhà rõ ràng có người giúp việc, nhưng Phương Nhu lại tự mình cúi người, giúp Tô Chi Niệm lấy một đôi dép lê, bày ở trước mặt anh.

Tô Chi Niệm nói trầm thấp một tiếng cám ơn, mang dép, đi tới trong phòng khách, không nhìn thấy thân ảnh Tống Mạnh Hoa, anh vừa định hỏi thăm, Phương Nhu đi theo phía sau anh liền ôn nhu cho anh đáp án: "Ba đang tắm rửa."

Tô Chi Niệm gật đầu một cái, không lên tiếng, tư thế tao nhã ngồi ở trên ghế sofa, thuận thế đặt hai chai rượu Phần xách trong tay lên trên bàn trà.

Phương Nhu không ngồi, mà là vòng qua Tô Chi Niệm, đi phòng ăn, qua khoảng một phút, cô ta bưng một tách trà nóng, đi ra từ bên trong.

"Cám ơn." Tô Chi Niệm vừa nói cảm ơn xong, cửa phòng của Tống Mạnh Hoa liền được kéo ra, Phương Nhu hơi cười với Tô Chi Niệm, xoay người, đi về phía Tống Mạnh Hoa, cô ta vừa nói câu "Ba, Tô tiên sinh tới ", vừa dìu đỡ cánh tay ông, đi tới ghế sofa.

"A Niệm, sao muộn như vậy rồi mà con còn tới đây?" Tống Mạnh Hoa tựa vào trên ghế sofa hỏi.

"Đêm nay ăn cơm với bạn, tặng con hai chai rượu Phần, nghĩ đến ba thích uống, liền thuận đường quẹo tới đây."
Phương

Nhu ngồi ở bên cạnh Tống Mạnh Hoa, cong môi cười : "Ba, Tô tiên sinh thật hiếu thuận."
Tống Mạnh Hoa cao hứng cười vài tiếng, phân phó Phương Nhu đi cắt chút trái cây cho Tô Chi Niệm.


Tô Chi Niệm ngồi ở trên ghế sofa, nhìn như đang không chút hoang mang tán gẫu với Tống Mạnh Hoa, thực ra vẫn luôn đang lưu ý động tĩnh Tống Thanh Xuân trên lầu.

Trong phòng cô ngoại trừ truyền ra tiếng ti vi, còn lại không có tiếng vang nào khác, vào lúc Tô Chi Niệm hoài nghi Tống Thanh Xuân đã ngủ hay chưa, anh nghe thấy âm thanh cô vội vội vàng vàng nhảy xuống từ trên giường, sau đó chính là tiếng bước chân lẹp xẹp, tiếp nối chính là cửa nhà vệ sinh bị dùng sức đẩy ra, sau đó nữa chính là tiếng nôn mửa của cô.

Cô ói rất lâu mới ngừng lại, có lẽ là tiêu hao quá nhiều thể lực, thở gấp từng ngụm từng ngụm một hồi lâu, mới nhấn bơm nước, truyền tới tiếng nước chảy ào ào.

Qua khoảng nửa phút, cuối cùng trong gian phòng của cô cũng hơi an tĩnh một chút, sau đó Tô Chi Niệm nghe thấy tiếng vang cởi quần áo soạt soạt.

Cô đây là chuẩn bị muốn tắm rửa đi ngủ sao?
Tô Chi Niệm ung dung thản nhiên tiếp tục theo Tống Mạnh Hoa tán gẫu một lát, sau đó liền một giọt nước cũng không lọt nói ra lời chào tạm biệt.

Vào lúc Tống Mạnh Hoa đưa anh ra cửa, anh bỗng nhiên giống như là nghĩ đến cái gì, ngừng bước chân: "À, đúng rồi, Thanh Xuân đâu?"
"Ở trên lầu." Tống Mạnh Hoa chỉ lên lầu một chút, liền mở miệng phân phó Phương Nhu ở một bên: "Phương Nhu, con đi gọi Thanh Xuân xuống..."
"Không cần, con tự mình lên là được." Tô Chi Niệm cắt đứt lời nói của Tống Mạnh Hoa, ngẫm nghĩ, lại bổ sung câu: "Có chút chuyện công việc muốn nói với em ấy.".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện