Tống Thanh Xuân vừa định tránh khỏi lòng bàn tay của Tô Chi Niệm, liền nghe thấy tiếng đập cửa truyền tới, tiếp nối chính là vang lên tiếng của Phương Nhu: "Thanh Xuân?"
Tô Chi Niệm giơ tay lên, làm một biểu tình im lặng với Tống Thanh Xuân, anh luôn chờ đến khi Tống Thanh Xuân gật đầu, mới chậm rãi chuyển dời tay khỏi bờ môi của cô, sau đó nhanh chóng xoay người, đi đến bên giường, nhét những que thử thai, vitamin B11, viên canxi và đơn xét nghiệm ở trên giường Tống Thanh Xuân vào trong túi xách.
Tống Thanh Xuân chờ đến khi Tô Chi Niệm thu dọn tất cả ổn thỏa, mới mở cửa phòng ngủ ra: "Chị dâu, sao vậy?"
"Không có gì, chị chuẩn bị ngủ, về trước phòng ngủ, đưa cho em ly sữa tươi." Phương Nhu cười ôn nhu bưng ly sữa tươi nóng cầm trong tay về phía Tống Thanh Xuân.
"Cám ơn chị dâu." Tống Thanh Xuân cười khanh khách nhận lấy, sau đó tránh khỏi cửa một chút: "Chị dâu, muốn đi vào ngồi một lát không?"
"Không cần, chị vẫn muốn ngày mai dậy sớm." Dừng một chút, khuôn mặt Phương Nhu quan tâm hỏi: "Vừa rồi, em và Tô tiên sinh giận dỗi à? Sao chị nghe thấy em đang kêu gào?"
"Không có, chính là không cẩn thận lớn tiếng một chút."
"Vậy thì tốt." Phương Nhu nở nụ cười, chỉ chỉ cửa phòng ngủ của mình, liền xoay người rời đi.
Tống Thanh Xuân chờ đến khi Phương Nhu đi ra hai mét xa, mới đóng cửa lại, cô quay đầu, vừa định tiếp tục đề tài mới vừa rồi với Tô Chi Niệm, Tô Chi Niệm liền lắc lắc đầu với cô, bước nhanh đi đến trước mặt cô, dán ở bên tai của cô, nhỏ giọng nói: "Nói mấy chuyện đó ở nơi này sẽ bất tiện, như vậy đi, sáng thứ sau em đi tới chỗ anh, chúng ta nói chuyện thật tốt lần nữa, được không?"
Tuy rằng Tống Thanh Xuân rất muốn thuyết phục Tô Chi Niệm, đáp ứng để mình giữ đứa bé này lại, nhưng giống như những lời anh nói, nhà họ Tống thật sự không phải nơi thích hợp để nói chuyện này, cô ngẫm nghĩ, khẽ gật đầu, nói: "Được."
-
Chuyện Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân hủy bỏ lễ cưới, là Tần Dĩ Nam ngả bài với cha Tần mẹ Tần và Tống Mạnh