Tô Chi Niệm giống như là sớm đoán được cô sẽ tới đây sớm như vậy, không bất ngờ chút nào, chờ đến khi cô đổi dép xong, mới mở miệng: "Ăn bữa sáng chưa?"
Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu.
"Đối diện tiểu khu, mới mở một cửa hàng bữa sáng, mùi vị cũng không tệ, đi qua ăn một chút?"
Tống Thanh Xuân nghĩ một lát: "Vâng."
Tô Chi Niệm không nhanh không chậm đổi giày, lấy chìa khóa xe, kéo cửa ra, cùng đi ra với Tống Thanh Xuân.
Anh thân sĩ kéo cửa ra thay cô, chờ đến sau khi cô ngồi xong, giống như thường ngày, cúi người chăm sóc cài dây an toàn cho cô.
Cửa hàng bữa sáng ở đối diện tiểu khu, chỉ năm phút, liền đến mục tiêu.
Bữa sáng là Tô Chi Niệm gọi, hai phần cháo gạo kê, bốn cái bánh bao, còn có một phần tương củ cải muối chua ngọt ngon miệng.
Lúc sắp ăn xong, Tô Chi Niệm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Thanh Xuân, hỏi: "Hôm nay có thể xin phép nghỉ không?"
Tống Thanh Xuân húp một ngụm cháo gạo kê, rồi mới đáp: "Có thể."
"Vậy chờ lát nữa anh dẫn em đi một nơi?"
Không phải nói tới bàn chuyện về đứa bé ư? Vì sao chậm chạp không nhắc tới? Tống Thanh Xuân hơi chần chờ một lát, mở miệng, nói: "Vâng."
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, không nói chuyện nữa, Tống Thanh Xuân lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho trưởng đài, xin phép nghỉ.
Ăn xong bữa sáng, Tô Chi Niệm tính tiền, sau khi ra ngoài, Tô Chi Niệm không sốt ruột bảo Tống Thanh Xuân lên xe, mà là quẹo đến trong siêu thị gần đó, mua mấy bình nước ném đến chỗ ngồi phía sau xe.
Mấy ngày nay thời tiết Bắc Kinh càng lúc càng ấm áp, trong xe đã không dùng đến máy sưởi, Tống Thanh Xuân ngồi ở ghế cạnh tài xế, cảm thấy bên trong xe có chút ngột ngạt, hạ cửa sổ xe xuống.
Con đường có chút ùn tắc, xe vừa đi vừa dừng, qua hơn nửa tiếng, mới thông thuận lên, Tống Thanh Xuân xuyên qua cửa sổ xe, lưu ý một chút, phát hiện Tô Chi Niệm đây là lái xe, mang cô tới ngoại thành.
Tống Thanh Xuân rất hiếu kỳ Tô Chi Niệm đây là mang mình đi nơi nào, cô nhiều lần động