“Chờ em nguôi giận, em liền tới ngõ hẻm Minh Kính chờ anh, anh có thể trực tiếp tới nơi này tìm em, như vậy anh sẽ không cần tìm em khắp nơi...”
Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, ngẫm nghĩ, lại bổ sung một câu: “Em sẽ không tức giận quá lâu, nhiều nhất là bốn mươi tám tiếng...”
“Ừ...” Bốn mươi tám tiếng có thể có chút nhiều, Tống Thanh Xuân phồng quai hàm: “...!Hai mươi bốn tiếng, sau hai mươi bốn tiếng, mặc kệ em không vui vẻ bao nhiêu, em đều nhất định sẽ tới nơi này, như vậy, anh trực tiếp tới nơi này tìm em là được!”
Sau khi Tống Thanh Xuân nói xong, cảm thấy giao hẹn này của mình thật là tuyệt, mặt mày cười cong cong, ngửa đầu hỏi: “Như thế nào? Có cảm thấy đề nghị này của em rất tốt không?”
“Cũng không tệ lắm...” Sau một lát, Tô Chi Niệm vẫn lại lặp lại lời nói vừa rồi của mình một lần: “Chẳng qua, về sau vẫn không thể tùy tiện chạy loạn, nếu như em thật rất tức giận, em có thể bảo anh đi, chờ em nguôi giận, nói với anh, anh liền trở về...”
Tô Chi Niệm vừa nói, vừa giơ tay lên, che chở bờ vai Tống Thanh Xuân, ngăn ngừa người đi đường đi tới từ sau lưng cô, đánh phải cô: “...!Bởi vì anh thật rất lo lắng, lo lắng an nguy của em, lo lắng em không chăm sóc tốt chính mình, lo lắng em đói bụng, lo lắng buổi tối em đi ngủ không đắp kín mền, càng lo lắng em đi rồi không trở lại nữa, nhưng anh không giống, dù anh bị em đuổi đi, anh cũng nhất định sẽ trở về...”
Bởi vì, những năm gần đây, anh đều luôn đứng ở sau lưng em, chưa bao giờ rời khỏi nửa bước.
Bởi vì em chính là nhà của anh, mặc kệ anh đi bao xa, anh đều muốn về nhà.
Trước đây là vậy, hiện tại là vậy, tương lai vẫn là vậy.
Tống Thanh Xuân nghe thấy âm thanh giống như rung động trái tim, trong đáy lòng cô tuôn ra một loại cảm giác thỏa mãn đời này không còn gì tiếc nuối, cô cười xán lạn với Tô Chi Niệm, sau đó xoay người, đổi thành đi song song ở bên cạnh anh.
Cô