Ở trên đường đi đến hiện trường Đường Noãn xảy ra chuyện, Tống Thanh Xuân kiểm tra điện thoại di động một chút, thật giống như cảnh sát nói, WeChat của cô, có một tin giọng nói của Đường Noãn gửi tới, cô nhấn mở, lời nói bên trong của Đường Noãn rất hỗn loạn: “Túi...!Có...!túi...! ghi...!ghi...”
Đến hiện trường, Đường Noãn đã bị vải trắng bịt kín.
Đây là lần thứ ba Tống Thanh Xuân đối mặt với người quen của cô tử vong, mẹ là người đầu tiên, Tống Thừa là người thứ hai, Đường Noãn là người thứ ba.
Cho dù giữa cô và Đường Noãn từng náo rất nhiều không vui, nhưng khi cô dùng chân run rẩy, đi đến trước cáng, mở vải trắng ra, nhìn thấy mặt tái nhợt của Đường Noãn đã được người lau sạch sẽ, môi khép kín, những oán hận và phẫn nộ trước kia, trong chớp mắt tan thành mây khói, thay vào đó lại là một loại đau đớn kịch liệt và kiềm nén nói không nên lời.
Lúc Tống Thanh Xuân chán ghét Đường Noãn nhất, cũng không nghĩ tới khiến cho cô ấy chết đi, bây giờ đây, cô không hận cô ấy, cô ấy lại chết.
Buổi sáng hôm nay, cô ấy còn cầm lấy bữa sáng, đưa đến trong phòng làm việc của cô, hàn huyên với cô mấy câu, còn chân thành nói một tiếng cảm ơn cô.
Nhưng mà hiện tại, cô ấy lại đã nhắm mắt an nghỉ, lạnh buốt không hồn.
Trước khi cô rời khỏi phòng làm việc, cô và cô ấy còn nhìn nhau cười, nụ cười đó, thật là một nụ cười có chút mùi vị xóa hết thù hận.
Lúc đó cô còn nghĩ, thật ra cô cũng không phải chán ghét Đường Noãn như vậy, có thể hận một người dài đến mười năm, nhưng thật ra thì người đó đối với cô mà nói, cũng rất quan trọng, không phải sao? Cô còn nghĩ, chờ đến khi cô tìm được Tô Chi Niệm, nói xong lời trong lòng với Tô Chi Niệm, cô liền gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi một chút buổi sáng cô ấy gọi cô lại, rốt cuộc muốn nói cái gì.
Cô nghĩ rất nhiều, rất nhiều, nhưng chưa kịp làm gì, Đường Noãn liền chết.
Sao Đường Noãn lại chết chứ?
Tống Thanh Xuân nhìn Đường Noãn hai mắt nhắm chặt, màu môi tái nhợt, nước mắt bỗng dưng liền rơi xuống dưới.
Cảnh sát còn đang chụp ảnh, giữ lại hiện trường.
Xe Đường Noãn, bị đụng đến hoàn toàn không