Đường Noãn đã không khóc rất nhiều năm, ngồi xổm ở chỗ trong rừng cây nhỏ mà cô đã từng ngồi xổm đó, lại khóc không ra tiếng lần nữa.
Nhưng mà, lần này cô khóc cực kỳ lâu, lại không có một Tống Thanh Xuân kích động chạy tới.
Thật ra cô đã từng, có được tình bạn rất thuần túy rất hoàn mỹ, chỉ là tình bạn kia, bị cô tự tay đánh vỡ.
Hiện tại cô thật biết sai, hiện tại cô muốn tất cả lại trôi qua lần nữa, có thể không?
Buổi sáng, lúc Tống Thanh Xuân vội vàng rời khỏi công ty TW, cô do dự không xác định có nên nói cho cô ấy biết, là ai liên tục hại chết mẹ cô ấy, anh trai của cô ấy, còn muốn hại chết cả cô ấy.
Nhưng hiện tại, Đường Noãn bỗng nhiên xác định.
Cô muốn nói với Tống Thanh Xuân, nói với cô ấy, rốt cuộc là ai đang hại cô ấy, hại nhà họ Tống.
Cô không phải bởi vì Tống Thanh Xuân cứu con của cô nên mới thay đổi.
Cô là muốn giống như Tống Thanh Xuân thời niên thiếu, đã từng vì tình bạn của bọn họ, không chút giữ lại trả giá một lần.
Nói miệng không bằng chứng, Tống Thanh Xuân chưa chắc sẽ tin tưởng người phụ nữ trong miệng cô là ác ma.
Cho nên, trước khi cô nói chuyện với Tống Thanh Xuân, cô cần một chút chứng cớ, mới hoàn toàn xé mở được bộ mặt thật của người phụ nữ đó.
Đường Noãn biết rất rõ, chính mình hạ quyết định này, mang tới cho mình sẽ là kết quả như thế nào.
Mất hết danh dự, có tiếng xấu, mọi người phỉ nhổ.
Trên đường cô lái xe đi gặp người phụ nữ đó, tự hỏi mình, sợ hãi sao?
Sợ hãi, rất sợ hãi, nhưng mà, sợ hơn nữa thì cô cũng phải làm.
Ở trên đường, Đường Noãn còn quẹo đến trung tâm thương mại một chuyến, tỉ mỉ chọn lựa một phần quà tặng, lúc đóng gói, muốn chủ cửa hàng cho một cái bao lì xì, sau khi đi ra, cô lấy một ít tiền mặt, cất vào trong bao lì xì, dán miệng bao xong, đặt cùng món quà vào trong túi xách của mình.
Ngày mai là ngày đám cưới của Tần Dĩ Nam, cô đã bỏ lỡ người đàn ông đó rồi, không phải sao?
Trước đó, cô chưa từng nghĩ đến