Điện thoại di động trong lòng bàn tay Tống Thanh Xuân, lại chấn động một cái.
Tống Thanh Xuân thu hồi tầm mắt nhìn Tô Chi Niệm, cúi đầu, nhấn mở tin nhắn.
Tô Chi Niệm gửi tới là hai truyện cười.
Điểm cười của Tống Thanh Xuân vẫn luôn không cao, nhưng lúc này bởi vì tiểu hạt vừng, nhìn chằm chằm hai truyện cười đổi là ngày thường liền tuyệt đối có thể khiến cho mình ôm bụng cười lăn lộn, làm thế nào cũng không cười ra tiếng.
Tô Chi Niệm ở nơi không xa, đều luôn đang lưu ý cô, thấy cô không cười, liền cần mẫn tận tụy gửi cho cô một truyện cười tiếp một truyện cười.
Hành động của anh, ấm áp lòng của cô.
Lúc cô nhìn thấy truyện cười thứ mười hai anh gửi tới, nhịn không được cong khóe môi, nở nụ cười nhạt.
Anh thấy cô cười, cuối cùng dừng lại hành động gửi truyện cười, nhìn chằm chằm sườn mặt hơi cúi xuống của cô, yên tĩnh nhìn một lát, rủ lông mi, vừa không chút đếm xỉa ứng phó người hàn huyên chung quanh, vừa gửi cho cô một câu: “Thực xin lỗi, vào lúc em khổ sở, không thể bồi em.”
Tống Thanh Xuân nhìn thấy dòng tin nhắn này, vui cười nơi đáy mắt, dần dần bị tất cả ướt át thay thế.
Mặc kệ anh và cô lén lút dựa vào nhau gần bao nhiêu, ở trước mặt người khác, anh và cô chỉ có thể nhìn nhau xa xa.
Giữa bọn họ vẫn luôn cách một đám người dày đặc, không giống vợ chồng hoặc người yêu khác, chính là đứng sóng vai chung một chỗ, quang minh chính đại phụng bồi nhau.
Cũng giống như lúc này, cô rất khổ sở, nhưng anh lại không thể giống như chỗ dựa của các người phụ nữ khác, trước mắt bao người, đi đến trước mặt cô, cho cô một cái ôm an ủi, anh chỉ có thể lựa chọn phương thức không để cho người khác nhìn thấy, gửi tin nhắn cho cô.
Tình yêu của anh và cô, có bao nhiêu ngọt ngào vào lúc chỉ có hai người bọn họ, thì vào lúc này liền có bấy nhiêu bi thương.
...!
9:30, tiệc tròn năm bắt đầu đúng giờ.
Xí nghiệp Tống thị cố ý mời tới người chủ trì nổi tiếng, đứng ở dưới ánh đèn lộng lẫy trên sân khấu, giơ microphone, biểu cảm phong phú nói lời mở màn: “Các tiên sinh, các nữ sĩ, xin mọi người im lặng