Lời người chủ trì còn chưa nói hết, trong âm thanh biến thành sàn sạt đó, bỗng nhiên truyền tới tiếng nói chuyện.
“Tô Chi Niệm, anh đây là nói chuyện với em sao?”
Không khí hiện trường, bỗng chốc ngưng trệ, tầm mắt mọi người vốn bởi vì xuất hiện trục trặc nên nhìn chung quanh, liền chậm rãi rơi tầm mắt ở trên người Tô Chi Niệm.
Đây không phải là tiếng của cô sao?
Trong đầu Tống Thanh Xuân vừa xoay quanh suy nghĩ này, bên tai liền lại truyền tới tiếng nói nghiến răng nghiến lợi của mình, giống như là kiềm nén lửa giận rất lớn: “Anh đã sớm tính toán xong rồi, có phải không? Anh hoàn toàn không nghĩ tới tôn trọng ý kiến của em, tất cả hôm nay, đều là đã có chuẩn bị, đúng không?”
Tô Chi Niệm là theo sau Tống Thanh Xuân, nghe ra đây là giọng của cô, anh phản ứng còn nhanh hơn cô, anh vừa chỉ nghe hai câu, liền hiểu được, đây là cuộc nói chuyện sau khi anh và Tống Thanh Xuân vừa ra khỏi viện phúc lợi.
Chỉ là đối thoại của bọn họ, sao lại được phát ra ở trên tiệc tròn năm của xí nghiệp Tống thị?
Tô Chi Niệm chậm rãi nhăn mày lại, tiếp nối liền nghe thấy một giọng nam thanh lãnh truyền tới: “Đình Đình, em đừng kích động...”
Giọng trong âm thanh đó, hơi khác với trong hiện thực, tuy rằng Tống Thanh Xuân vừa mới lên sân khấu nói chuyện, nhưng mọi người lại không nhận ra là cô, nhưng bởi vì trong lời vừa rồi của cô, mang theo tên của Tô Chi Niệm, gần như tất cả mọi người đều xác định đây là giọng của Tô Chi Niệm.
“Em cũng nhìn thấy, những đứa bé kia có bao nhiêu đáng thương, chẳng lẽ, em muốn sau khi con của chúng ta sinh ra, cũng đáng thương giống như bọn chúng sao?”
Con...!Tô Chi Niệm có con?
Ánh mắt của tất cả mọi người ở hiện trường bữa tiệc, nhìn Tô Chi Niệm, gần như đều che kín chấn kinh.
Ngay cả mắt Tống Mạnh Hoa, đều mở trợn tròn.
“Vậy anh làm sao biết, con chúng ta sinh ra liền đáng thương như vậy? Con của