"Cho nên, bọn chúng cũng không giống như các người tưởng tượng, ở cùng một chỗ dưới tình huống biết là anh em ruột của nhau."
"Tôi biết, khẳng định các người sẽ buồn bực, nếu hai đứa con này của tôi đã biết chân tướng, vì sao còn muốn phá bỏ đứa bé? Vì sao lúc đó không nói ra chân tướng với truyền thông?"
"Đó là bởi vì..." Tống Mạnh Hoa nói đến đây, lại nghiến răng nghiến lợi lần nữa, ánh mắt hung hăng nhìn về phía Tô Chi Niệm: "...!Con trai tôi, là tộc không hết hôn!"
Tô Chi Niệm vô duyên vô cớ bị đội lên cái mũ tộc không kết hôn, mắt cũng không nháy một chút, nhìn chằm chằm vẻ mặt của Tống Mạnh Hoa, không có chút nhấp nhô biến hóa.
"Tôi đã sớm biết ta con trai thích một người, nhưng nó lại luôn không chịu nói với tôi, bởi vì nó sợ tôi bức nó kết hôn, vậy giờ đây, mang thai rồi, còn muốn để cho con gái tôi phá bỏ đứa bé, mọi người nói tôi có thể không vội sao?"
"Cho nên vừa rồi mới không khống chế tính khí được, liền động thủ ..." Tống Mạnh Hoa cười ha ha một chút.
Không khí hiện trường, theo câu nói này của Tống Mạnh Hoa đều trở nên hơi hòa hoãn theo rất nhiều.
Có vài người lớn tuổi đều nở nụ cười thiện ý với lời giải thích của Tống Mạnh Hoa.
Xí nghiệp Tống thị là do một tay Tống Mạnh Hoa sáng lập ra, dù những năm này thân thể ông không tốt, không quản lý chuyện của công ty, nhưng không hề đại biểu ông không phải là một người tâm tư kín đáo.
Ông vừa mới nghe thấy Tô Chi Niệm muốn phá bỏ đứa bé trong bụng Tống Thanh Xuân, thật sự là rất tức giận, cũng thật sự là có vẻ hơi kích động bởi vì đứa cháu, chẳng qua chỉ có một mặt này, nhưng phương diện khác, đều là ông đang diễn kịch.
Ông chính là muốn để cho mọi người đoán không ra suy nghĩ của mình, mới có thể vào lúc này, thuận lợi cho qua chuyện của Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm.
"Đương nhiên, còn có một vấn đề cuối cùng, tôi còn chưa giải thích với mọi người."
"Ở trong đoạn ghi âm vừa phát kia, con trai và con gái tôi nói anh em ruột ở cùng một chỗ, xác suất đứa bé sinh ra