Tô Chi Niệm ở dưới cái nhìn chăm chú giống như bệnh thần kinh của phục vụ, dọc theo hàng lang, lại đi tới tới lui lui nhiều lần, lại dùng sức đẩy cửa căn phòng ra lần nữa.
Anh ngay cả cửa cũng không đóng, liền sải bước đi đến trước sô pha, đưa tay ra, ôm lấy cánh tay của Tống Thanh Xuân, kéo cô từ trên ghế sofa lên.
"Tô Chi Niệm, con làm cái gì? Thanh Xuân có thai, con cẩn thận một chút..." Lời răn dạy của Tống Mạnh Hoa còn chưa nói hết, Tống Thanh Xuân liền bị Tô Chi Niệm kéo mạnh vào trong lòng, ôm chặt lấy.
Anh biết, chính mình là mừng rỡ như điên, nhưng mà, sao anh có thể không mừng rỡ như điên?
Từ khi anh biết, anh là con trai Tống Mạnh Hoa cho tới nay, mỗi một đêm, anh đều đang giả thuyết, nếu bọn họ không phải anh em ruột, sẽ là quang cảnh như thế nào?
Mặc kệ anh giả thuyết có bao nhiêu tốt đẹp, chờ đến khi anh tỉnh táo lại, anh đối mặt mãi mãi cũng là đêm khuya đen nhánh mà lại vắng vẻ.
Anh yêu cô như vậy, yêu đến rót vào tủy xương, xâm nhập vào sinh mệnh.
Anh yêu bao nhiêu, lúc này anh liền kích động bấy nhiêu.
Anh có bao nhiêu kích động, anh liền có bấy nhiêu lời thiên ngôn vạn ngữ trăn xoay vạn chuyện không nói ra được ở trong lồng ngực.
Anh thật là cao hứng đến hỏng mất, cao hứng đến anh không biết nên biểu đạt tâm ý của mình như thế nào.
Tô Chi Niệm ôm chặt Tống Thanh Xuân, lại ôm chặt Tống Thanh Xuân, anh há to miệng, lại không phát ra được âm thanh nào, cuối cùng anh dứt khoát liền cúi đầu, dùng sức chặn lên môi Tống Thanh Xuân.
Anh biết, không đóng cửa phòng bao, rất nhiều phục vụ đang nhìn anh và cô hôn môi, anh cũng biết, Tống Mạnh Hoa đang đứng cạnh anh và cô.
Nhưng anh không có thời gian để lo, cũng không muốn trông nom, hiện tại anh chỉ muốn, chỉ muốn dùng phương thức trực tiếp nhất, hóa giải kích động và kinh hỉ trong lòng của mình.
Muốn biết, anh và cô đã có đứa bé, nhưng đây lại là lần đầu tiên anh hôn cô quang minh chính đại như vậy.
Tô Chi Niệm vừa dùng sức gặm cắn môi Tống Thanh