Nét mặt Đường Noãn bây giờ so với Tống Thanh Xuân vừa rồi còn phong phú đặc sắc hơn, cô ta xuyên qua gương, nhìn chằm chằm dấu tay in trên mặt mình, nhìn hết một phút mới phản ứng được đây rốt cuộc là loại tình huống gì.
Rõ ràng là vừa rồi cô ta muốn đánh Tống Thanh Xuân, nhưng thế nào cái tát kia lại hiện trên má cô ta?
Hơn nữa trong đầu cô ta còn nhớ, khoảnh khắc tay cô ta dừng lại khi sắp đụng vào mặt Tống Thanh Xuân kia.
.
.
.
.
.
Hình như trong giai đoạn đó có một đoạn trí nhớ bị thiếu sót, cô ta không hiểu đứng dậy.
.
.
.
.
.
Đường Noãn vắt óc suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra rốt cuộc trong trí nhớ của mình thiếu sót những gì..
Thế nhưng trong phòng rửa tay chỉ có hai người là cô ta và Tống Thanh Xuân, cô ta không thể nào tự đánh mình, cho nên một tát này nhất định là Tống Thanh Xuân tặng cho cô ta?
Đường Noãn nghĩ tới đây liền tràn đầy tức giận, cô ta xoay người, hung hăng trừng mắt nhìn Tống Thanh Xuân, sau đó liền giơ tay lên ôm mặt, chạy ra khỏi toilet.
Tống Thanh Xuân chỉ ra khỏi toilet sau Đường Noãn một chút mà trong phòng dường như có rất nhiều việc xảy ra.
Rất nhiều người vây quanh Đường Noãn, cách đám người Tống Thanh Xuân mơ hồ có thể nghe tiếng khóc nức nở của Đường Noãn tố cáo: "Tôi không làm gì cả mà cô ta vô duyên vô cớ tát tôi một cái.
.
.
.
.
."
"Không phải là quá đáng sao? Tống Thanh Xuân đúng là không coi ai ra gì, tại sao có thể tùy tiện đánh người!" Từ trước đến giờ Đường Noãn là kẻ biết làm người, trong công ty không ít đồng nghiệp thân thiết với cô ta, nghe xong lời cô ta nói liền phẫn hận nói một câu.
"Dù thế nào đi nữa, cũng không thể đánh người! Cô ta phải nói xin lỗi, phải xin lỗi!"
"Đúng, phải xin lỗi!"
Những đồng nghiệp khác trong công ty liền phụ họa, có người thấy Tống Thanh Xuân lập tức bước lên trước mở miệng chất vấn: "Tống Thanh Xuân, làm sao cô có thể tùy tiện đánh Đường Noãn?"
"Đúng vậy, cô thật là quá đáng, mau xin lỗi Đường Noãn ngay!"
"Đúng vậy, nói xin lỗi đi!"
Đối mặt với chỉ trích của mọi người, Tống Thanh Xuân khẽ