Người yêu ở bên, đến không khí cũng là ngọt ngào.
Tống Thanh Xuân ngửi mùi hương thanh đạm tỏa ra trên người Tô Chi Niệm, cảm giác chính mình giống như đưa thân vào trên chín tầng mây cao, bay bổng.
Thẳng đến lúc này, cô mới phát hiện, tiền tài, danh dự, địa vị, cái gì cũng không sánh bằng bồi ở bên cạnh người quan trọng.
Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng cọ xát lồng ngực Tô Chi Niệm, xúc giác quen thuộc mà lại ấm áp như vậy, khiến cho cô cảm giác thật tốt.
Cô nâng khóe môi lên, nhịn không được lại nâng lên, vào lúc mặt mày cô đều sắp nhiễm lên vui cười theo, mắt cô bỗng nhiên mở to, vẻ mặt cứng đờ một lát, sau đó liền nâng đầu lên từ trước ngực anh, nhìn chằm chằm băng vải băng bó trên trán anh, mi tâm thanh tú nhẹ nhàng nhăn lại.
Cho dù lúc đó cô nhìn thấy Tô Chi Niệm chẳng hề làm gì cả, đang ngồi ở trong xe yên lành, lại bị thương, có thể cho rằng là chính mình xuất hiện ảo giác.
Nhưng hiện tại, đã qua hai ngày hai đêm, vết thương trên trán anh, thật sự tồn tại hai ngày hai đêm, xem như là ảo giác, cũng không nên ảo giác trong thời gian dài như vậy chứ?
Nhưng mà, vì sao tài xế xe tải bị thương, Tô Chi Niệm cũng sẽ bị thương theo?
Hơn nữa bởi vì Tô Chi Niệm và tài xế xe tải cùng được đưa vào bệnh viện, lúc đó cô còn từng nhìn thấy vết thương trên đầu tài xế xe tải ở khoảng cách gần, là giống y như của Tô Chi Niệm.
Hai ngày này, không phải cô chưa từng nghĩ tới hình ảnh kỳ lạ mình tận mắt nhìn thấy vào ngày hôm đó, trong đầu cô cũng từng hiện ra rất nhiều loại giải thích, nhưng giải thích như thế nào cũng đều cảm thấy không phù hợp lẽ thường.
Tống Thanh Xuân nhăn mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú vẫn còn đang yên bình ngủ say của Tô Chi Niệm, hoài nghi một lúc, mới nhẹ chân nhẹ tay giãy thoát từ trong ngực anh, mang đầy bụng nghi hoặc đi nhà vệ sinh, sau khi rửa mặt đơn giản, liền đi tới phòng ăn dưới lầu, vừa chuẩn bị cơm trưa, vừa tiếp tục suy nghĩ những hiện tượng không có cách nào giải thích kia.
Vào lúc Tống Thanh Xuân thu