Editor: May
Đó đâu phải là vật đặc dính giống như huyết nhục mơ hồ, đó chính là vật đặc dính huyết nhục mơ hồ...!
Cô đặt đồ trang điểm, bên trong đựng hoàn toàn không phải đồ trang điểm cô mua, mà là một con rắn sống sờ sờ!
Tuy rằng con rắn kia bị Tô Chi Niệm đập chết tại chỗ, nhưng đầu rắn lại còn hoàn hảo không chút tổn hại, lưỡi rắn đưa ra rất dài.
Động vật cô ghét nhất trong đời này, chính là loại rắn bò sát động vật khoa xương sụn này, cho dù cô nhận biết được rắn không hề nhiều, nhưng con rắn này, cô lại nhận biết được, đó là rắn hổ mang, có kịch độc.
Phía sau lưng Tống Thanh Xuân, bỗng chôc dâng đầy mồ hôi lạnh.
Nếu vừa rồi, cô không có bị Tô Chi Niệm ngăn trở đúng lúc, một khi cô mở nắp ra, như vậy cô liền sắp đối mặt với hai kết quả, cái đầu tiên là tình huống chưa kịp phản ứng, bị rắn cắn, trúng độc bỏ mình, thứ hai chính là phản ứng lại, nhưng rất có thể trong quá trình thoát khỏi, bị dọa đến té ngã trên đất.
Cô có thai, còn chưa tới ba tháng, là thời điểm không ổn định nhất, mặc kệ là kết quả nào trong hai cái đó, hậu quả đều không dám tưởng tượng nổi...!
Tống Thanh Xuân không dám tiếp tục tưởng tượng tiếp, hô hấp của cô trở nên hơi hỗn loạn, cô không có dũng khí xoay người đi xem hình ảnh phía sau lần thứ hai, cô đưa lưng về phía Tô Chi Niệm, hít sâu mấy hơi, mới miễn cưỡng mở miệng: “Không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì...” Theo Tô Chi Niệm lãnh đạm đáp lại, Tống Thanh Xuân cảm giác được người đàn ông đi đến trước mặt cô, cô nghĩ cũng không nghĩ tới liền nhào vào trong lòng anh, thân thể run rẩy, ôm chặt lấy anh.
Tô Chi Niệm giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô, mang cô vào phòng.
Sau khi đỡ cô ngồi xuống, Tô Chi Niệm rót cho cô một ly nước, hỏi cô có nên gọi bác sĩ không?
Tống Thanh Xuân sợ hãi không thôi, sắc mặt tái nhợt lắc đầu, bưng ly thủy tinh, uống non nửa