Editor: May
Phương Nhu nói đến đây, bỗng nhiên ngừng lại, chị ta hung hăng nhăn mi tâm lại, qua khoảng nửa phút, chị ta giống như đoán được cái gì, đột nhiên nâng mí mắt lên, đáy mắt nhìn thẳng Tống Thanh Xuân, nổi lên một cổ lệ khí: “...!Cũng chính là nói, mấy ngày hôm trước, tin tức về Tô Chi Niệm đi Hồng Kông, là giả?”
Gần như vào trong khoảnh khắc giọng nói chị ta rơi xuống, súng trong tay của chị ta giơ lên lần nữa, trực tiếp chống đỡ lên mi tâm của Tống Thanh Xuân, không có chút dừng lại đè xuống cò súng.
Phương Nhu quá vội vã, thế cho nên chị ta không có chú ý đến, vào lúc chị ta súng giơ lên, môi Tống Thanh Xuân động mấy cái, dùng âm thanh rất nhẹ, gọi ba tiếng “Tô Chi Niệm”!
Sau đó, cả người Phương Nhu liền giống như là điểm huyệt đạo, cố định tại chỗ, cũng không nhúc nhích được nữa.
Ba tiếng Tô Chi Niệm, là ám hiệu giữa Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm.
Đây là giao hẹn trước khi bọn họ làm kế hoạch này, chỉ cần Tô Chi Niệm nghe thấy ba tiếng tên của mình, liền sẽ khiến cho Phương Nhu yên lặng tại chỗ.
Cho dù tất cả đều đã kế hoạch trước, nhưng khi đích thân đi làm những nguy hiểm này, vẫn là kinh hiểm đến mức khiến cho tim người ta đập rộn lên, hô hấp không thoải mái.
Sau khi Tống Thanh Xuân hô xong ba chữ “Tô Chi Niệm” kia, liền bất giác nhắm hai mắt lại, nắm vạt áo, gắng gượng thân thể có chút chột dạ của mình.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cô sợ tốc độ của Tô Chi Niệm không nhanh hơn Phương Nhu, cô sợ Tô Chi Niệm còn chưa kịp hành động, chính mình liền đã bị một phát bắn trúng trái tim, mất mạng tại chỗ!
Tống Thanh Xuân gần như là ổn định hô hấp, đứng yên tĩnh khoảng mười giây đồng hồ, phát giác không có tiếng súng vang lên, mới mở mí mắt ra từng chút một.
Phương Nhu giống như là người đầu gỗ, biểu tình và tư thế vẫn dừng lại vào lúc trước khi cô nhắm mắt.
Tống Thanh Xuân giơ tay lên, vẫy ở trước mắt Phương Nhu hai cái, thấy chị ta không có chút phản ứng nào, này mới thở phào