"Ba!" Tống Thanh Xuân gọi một câu, theo bản năng muốn bổ nhào về phía IPAD, Tô Chi Niệm phản ứng cực nhanh bắt lấy bờ vai cô, phòng ngừa cô tới gần Phương Nhu, anh nhìn chằm chằm Tống Mạnh Hoa giống như có thể bất tỉnh vào bất cứ lúc nào trong IPAD, dùng sức mấp máy môi, nghiêng đầu, nhìn về phía Phương Nhu, trong mắt đảo lộn cuộn trào sát khí mãnh liệt.
Phương Nhu không quan tâm chút nào nhún nhún vai, quay đầu, nhìn về phía mặt biển gió êm sóng lặng, dùng ngữ khí phong khinh vân đạm, chậm rãi mở miệng nói: "Tuy rằng các người rất thông minh, cũng rất có can đảm, nghĩ ra một chiêu tuyệt như vậy, dẫn dụ tôi xuất hiện, bắt tôi sa lưới."
"Nhưng, các người thông minh hơn nữa, nhưng lại không biết một điểm, đó chính là..." Ánh mặt trời ngả về phía tây, yên tĩnh chiếu lên trên mặt Phương Nhu, chiếu hình dáng chị ta, ở trong nháy mắt này, có chút ôn nhuyễn: "...!Nhiều năm như vậy, tôi tính toán mọi cách làm hết thảy, chính là muốn hủy nhà họ Tống, chỉ cần hủy nhà họ Tống, tôi cũng liền không có gì để lưu luyến với cái thế giới này."
Chính xác mà nói, những năm gần đây, ngoại trừ hủy diệt nhà họ Tống, cô đã không còn nghĩ tới mình nên sống cuộc đời như thế nào rồi.
"...!Phải biết, lần hành động này, tôi cũng đã góp mạng của mình vào..." Phương Nhu nói xong câu đó, mặt mày cong lên, hơi hơi ngẩng ngẩng cằm, cười rất bình tĩnh: "...!Cho nên, các người thông minh hơn nữa, có đảm lượng hơn nữa, nhưng sao có thể thắng được tôi - người đến mạng của không cần chứ?"
"Vì sao? Vì sao chị phải làm như vậy? Nhà họ Tống làm gì chị? Sao chị lại muốn hủy nhà họ Tống!" Tống Thanh Xuân rúc vào trong lòng Tô Chi Niệm, ngữ khí kịch liệt hỏi lại.
"Vì sao?" Phương Nhu nhẹ nhàng lặp lại hai chữ kia một lần, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía màn hình IPAD, Tống Mạnh Hoa bên trong giống như Tống Thanh Xuân, đều là vẻ mặt nghi hoặc, ông lớn tuổi, làn môi run đến