Anh yêu em..."
Máy đêm thời gian, chỉ còn sáu giây.
"Sống thật tốt...!."
Máy đếm thời gian, chỉ còn năm giây.
Tay Tống Thanh Xuân nắm cánh tay Tô Chi Niệm, run đặc biệt lợi hại, cô khóc đến giọng nói đều trở nên hơi khàn khàn: "Tô Chi Niệm, anh không thể như vậy, anh không thể bỏ em lại, chúng ta cùng nhảy xuống, cùng nhảy xuống, em cầu xin anh, Tô Chi Niệm, em cầu xin anh, van cầu anh..."
Mặc kệ Tống Thanh Xuân cầu khẩn thế nào, môi Tô Chi Niệm vẫn là một tấc một tấc rời khỏi môi cô: "Đình Đình, có thể anh một tiếng ông xã không?"
Nếu nói, một năm tám tuổi kia, anh gặp gỡ cô, mộng tưởng là muốn tìm được cô.
Như vậy sau khi tìm được cô, giấc mộng của anh chính là tam sinh hữu hạnh gặp gỡ em, sinh thời cưới được em.
Từ lúc còn nhỏ đến niên thiếu, lại từ niên thiếu đến thành niên, anh chờ gần hai mươi năm, sau khi dài đến bảy nghìn ngày đêm, cuối cùng anh cũng có thể cưới cô làm vợ, nhưng mà anh lại phải rời khỏi cô.
Thật ra cuộc đời này cũng không còn gì hối hận, nêu như là nhất định phải tìm một tiếc nuối, đó chính là không thể nghe thấy cô gọi anh một tiếng "Ông xã".
Một câu cầu xin đơn giản, khiến cho Tống Thanh Xuân bỗng chốc khóc đến hỏng mất, cô không thèm đếm xỉa đưa tay ra, chơi xấu nhốt chặt eo Tô Chi Niệm, cô biết rõ như vậy không giữ được anh, nhưng lại vẫn ngây ngốc giữ anh như vậy, nước mắt của cô bị đầu lay động được bay loạn thảm thương, gần như không khống chế được thét to: "Không! Không muốn!"
Phương Nhu đứng ở cửa sổ, nhìn một màn này, tiếng cười điên cuồng mà lại sắc bén, cười đến cuối cùng, chị ta chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm mặt trời sắp lặn về phía tây ngoài cửa sổ, trên mặt hiển hiện ra một cảm giác toàn bộ đều yên tĩnh.
Kết thúc, tất cả, cuối cùng cũng phải kết thúc.
Cuộc đời bi kịch của cô, cuộc đời buồn cười của cô, cuối cùng cũng sẽ kết thúc.
Trời biết, nhiều năm trước cô liền nghĩ muốn chết, chẳng qua chỉ là kéo dài hơi tàn chờ một lát.
Tất cả mọi người đều sợ