Tô Chi Niệm nghe được lời nói của người phụ nữ đó, mi tâm nhăn lại, đáy mắt có một chút không vui chợt hiện lên, anh vừa mới chuẩn bị nói bảo vệ mang người phụ nữ đó rời đi, Tống Thanh Xuân liền dừng bước chân đi tới phòng làm việc lại, chậm rãi xoay người, đến gần hai bước với người phụ nữ đó, mắt nhìn thẳng cô ta, khe khẽ mỉm cười với cô ta, ngữ khí lại không nhanh không chậm mở miệng nói: “Tôi là tin tưởng Tô Chi Niệm, nhưng tin tưởng thì tin tưởng, nhưng dấm thì tôi vẫn muốn ăn!”
“Cũng giống như là...!Tôi không hề không cho phép có người phụ nữ hâm mộ người đàn ông của tôi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không cho phép có người phụ nữ mang tâm tư khác muốn nhúng chàm người đàn ông của tôi.”
“Tôi không phải là người hẹp hòi, nhưng tôi cũng không phải là người không hẹp hòi nổi, có một số việc tôi có thể mở một con mắt nhắm một con mắt làm như không nhìn thấy, nhưng có vài người vài chuyện, nếu cô dám làm, liền đừng trách tôi không nể mặt mũi!”
“Thế nào? Không phục? Trừng tôi dữ như vậy sao?” Tống Thanh Xuân cong môi, nở nụ cười nhạt: “Đã không phục như vậy, được rồi...”
Tầm mắt Tống Thanh Xuân rơi ở trên người người bảo vệ đứng ở một bên, lời nói trong miệng vốn đang nói với người phụ nữ đó, đổi thành nói với bảo vệ: “Chờ lát nữa tiễn vị tiểu thư này đi, các người đi lên, dọn dẹp toàn bộ những vật mà vị tiểu thư này đã chạm qua ở trong khu tổng giám đốc, thay mới hết đi!”
Dừng một chút, tầm mắt của Tống Thanh Xuân, đưa mắt nhìn lên trên quần áo của Tô Chi Niệm, giương cằm lên với anh: “Còn có anh, đi vào với em, thay quần ào vừa mới bị người chạm qua cho em, ném đi!”
Tống Thanh Xuân rõ ràng lưu loát quăng hai chữ “Ném đi” cuối cùng xong, liền đi vào phòng làm việc.
Tô Chi Niệm hoàn toàn không dám có chút dừng lại nào, vội vàng đuổi theo, đi hai bước, anh giống như là nghĩ đến cái gì, nói với nhân viên đúng lúc đi qua: “Cô nhớ mang theo một chút nước sát trùng,