Trước đây cô sợ anh ly hôn, sợ cha mẹ cô lo lắng, cho nên cô mới muốn che giấu đi những lỗi lầm cô từng phạm phải, làm càn nói dối.
Bây giờ cô càng sợ, sợ anh biết cô đã từng có tư tâm khác, chán ghét cô.
.
.
Cho nên cô không dám, không dám thẳng thắn thành khẩn với anh, không dám nói xin lỗi với anh.
Tần Dĩ Nam nhăn mi tâm càng lợi hại, vừa luống cuống tay chân lau nước mắt cho Trình Thanh Thông, vừa nói nhỏ nhẹ dỗ cô.
Cô dần dần ngừng khóc, phát giác được tay anh bưng mặt cô, nhịp tim không hăng hái của cô lại nhanh hơn, bên tai cô trở nên hơi hồng, mí mắt không tự chủ được rũ xuống dưới, có một dòng nước mắt theo cử động khép mí mắt của cô, lại rơi xuống dưới.
Vẻ mặt Tần Dĩ Nam bất đắc dĩ, lúc dùng ngón cái lau đi nước mắt của Trình Thanh Thông, lòng bàn tay không cẩn thận chạm vào môi của Trình Thanh Thông, một luồng điện chợt truyền khắp toàn thân anh và cô.
Thân thể hai người đồng loạt run rẩy một chút, Trình Thanh Thông theo bản năng nhấc mí mắt lên, mắt ướt sũng và đáy mắt rõ ràng của Tần Dĩ Nam chạm vào nhau.
Nhiệt độ không khí có chút lạnh, bắt đầu kéo lên, hầu kết của Tần Dĩ Nam lăn lộn lên xuống hai cái, đầu không kìm lòng nổi tiến gần về phía Trình Thanh Thông.
Trình Thanh Thông khẩn trương nắm chặt cánh tay anh, đầu cô trốn tránh về sau một chút, rồi lại ngừng lại, mắt cô mở rất to nhìn chằm chằm mặt mày khép kín của anh một lát, cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại theo, môi anh dán lên môi cô.
Nụ hôn của anh, giống như người của anh, ôn nhu mà lại tinh tế.
Đầu ngón tay Trình Thanh Thông bắt lấy cánh tay anh, lực đạo tiêu tán từng chút một, người mềm nhũn ở dưới thân thể của anh.
Tay anh thăm dò vào quần áo của cô, thân thể cô cứng đờ một chút, ở dưới đầu ngón tay nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve của anh, dần dần buông lỏng.
Quần áo của anh và cô, từng món từng món bị cởi ra, ném ở trên ghế sau xe, treo ở trên cửa sổ xe.
Da thịt nóng bỏng của anh, dán sát trên da thịt mềm mại