Editor: May
Tần Dĩ Nam không có đánh thức Trình Thanh Thông.
Anh nhìn chằm chằm dung nhan ngủ say của cô, yên tĩnh nhìn xem, luôn nhìn đến khi cô tỉnh lại, anh mới đưa nước để cho cô súc miệng, hai người rửa mặt đơn giản ở trên rừng núi hoang vắng, xuống núi, về thành phố.
Lúc mười giờ, xe của Tần Dĩ Nam, lái vững vàng lên Tứ Hoàn của Bắc Kinh.
Trận hoan ái trong xe vào tối hôm qua, khiến cho Trình Thanh Thông cực kỳ mệt mỏi, ở trên đường Tần Dĩ Nam lái xe về thành phố, cô dựa vào ở trên lưng xe, còn nhắm mắt lại, ngủ một giấc, lúc tỉnh lại, cô nhìn ánh mặt trời rất tốt ngoài cửa sổ, nghĩ đến anh và cô còn chưa ăn bữa sáng, lên tiếng: “Anh muốn ăn cái gì? Chờ lát nữa chúng ta dừng xe ở cửa siêu thị, mua vài thứ, trở về em làm cho anh ăn nhé.”
Tần Dĩ Nam gật đầu, nói: “Được.”
Trình Thanh Thông nở nụ cười.
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm con đường trước mặt, vẻ mặt nho nhã bình tĩnh như thường.
Mười giờ, Tô Chi Niệm rời giường, Tống Thanh Xuân còn đang ngủ say, anh không đánh thức cô, sau khi tự mình rửa mặt, đi phòng trẻ con, xem Tiểu Hạt Vừng.
Mười giờ rưỡi, Tống Thanh Xuân tỉnh lại, toàn bộ hành trình Tô Chi Niệm nặn kem đánh răng, đưa cốc để xúc miệng, hầu hạ Tống Thanh Xuân rửa mặt xong, sau đó ở dưới sự chỉ hủy lắc đầu gật đầu của cô, chọn cho cô một bộ quần áo, thay đồ giúp cô, hai người cầm lấy sổ hộ khẩu, cùng xuống lầu, lên xe, lái đến cục dân chính.
Mười giờ bốn mươi lăm, xe vững vàng ngừng ở bãi đỗ xe cục dân chính, Tô Chi Niệm thay Tống Thanh Xuân kéo cửa ra, dắt tay cô, cùng đi vào đại sảnh cục dân chính.
-
Mười giờ năm mươi, xe của Tần Dĩ Nam cũng lái đến cửa cục dân chính, anh cố ý tìm một góc nhỏ của bãi đổ xe, dừng lại.
Trình Thanh Thông kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía Tần Dĩ Nam: “Chúng ta không phải muốn về nhà ư? Sao lại tới nơi này?”
Tần Dĩ Nam không sốt ruột trả lời vấn đề của Trình Thanh Thông, anh trước tắt lửa xe, cả người chậm rãi dựa vào ở