Sống lưng Trình Thanh Thông hơi run lên, qua một hồi lâu, mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía ven đường.
Xe của Tần Dĩ Nam đã sớm không thấy bóng dáng.
Cô nhìn chằm chằm khoảng đất trống xe anh vừa dừng lại kia, sững sờ rất lâu, mới dùng sức nắm túi xách, đi tới ven đường, cô đứng ở bên cạnh hàng rào bảo vệ, nhìn chằm chằm sông đào bảo vệ thành chảy chầm chậm phía dưới, mặt sông bình tĩnh không có chút sóng lớn, gợn sóng kích thích nhẫn rơi xuống nước đã sớm biến mất không còn tăm hơi.
Anh là cực oán hận cô, mới sẽ vừa ly hôn liền khẩn cấp vội vã đá cô ra khỏi nhà sao.
Anh là cực chán ghét cô, mới sẽ bảo cô đều dọn dẹp sạch sẽ những thứ cô từng động qua ở trong nhà anh sao.
Cô không phải không nghĩ tới chuyện quá phận cô từng làm với anh, sẽ có một ngày bùng nổ, nhưng cô không nghĩ tới, lúc bùng nổ, lại là cục diện như thế.
Trong lòng cô luôn mang hổ thẹn với anh, lại không nghĩ rằng, trong lúc cô lương tâm bất an, anh đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của cô.
Chỉ là anh không có vạch trần.
Từ vừa mới bắt đầu, anh liền tung một cái lưới lớn, mà những đối tốt của anh với cô, tất cả đều là mồi.
Cuối cùng Trình Thanh Thông vẫn nhịn không được, có một giọt nước mắt, tràn ra từ đáy mắt, dọc theo gò má của cô chậm rãi chảy xuống, rơi vào trong miệng cô, cay đắng đến mức cô khó mà chịu đựng.
Thời gian rất ngọt ngào đó, chẳng qua chỉ là một trận lừa gạt.
Chẳng qua ban đầu cô đối với anh, vốn đã không đơn thuần, lúc này anh đánh trả lại vừa ngoan vừa tuyệt, cô cũng không thể nói gì được.
Đây đều là cô nên nhận phải.
.
.
Nhưng mà, vẫn rất khổ sở, khổ sở vì trái tim ở trong sống chung nước chảy thành dòng, đã không chịu khống chế giao ra ngoài, nhưng anh lại hoàn toàn không hiếm lạ, một lòng muốn chỉ là giẫm đạp.
Trong thời gian anh đối tốt với cô, mỗi một lần cô luống cuống, mỗi một lần cô đỏ mặt, mỗi một lần tim đập vì anh, anh xem ở trong mắt, trên mặt là vẻ mặt ôn nhuận, đáy lòng có phải là tràn ngập cười lạnh không?
Còn có tối hôm qua, tối hôm qua anh hỏi cô có thích anh không, bộ dạng