Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Tôi Đi Ngủ Ghế Sofa Nhị


trước sau


Từ sau khi ly hôn, đến hiện tại, anh chỉ cần mở miệng nói chuyện với cô, ngữ khí đều là mang theo trào phúng và thiếu kiên nhẫn.

Đã nghe nhiều lần như vậy, nhưng mỗi lần nghe, Trình Thanh Thông vẫn nhịn không được mà khổ sở, đầu ngón tay của cô chà xát màn hình điện thoại di động, áp chế đau đớn nơi đáy lòng, cẩn thận dè dặt mở miệng nói: "Năm giờ xế chiều ngày mai mẹ tôi đến sân bay Bắc Kinh, buổi tối có thể..."
Tuy anh nói giúp cô, nhưng lại không có biểu hiện gì, cô đều đã chuyển đồ khỏi nhà anh, mẹ cô tới Bắc Kinh, trong nhà anh có phòng, nếu ở khách sạn, sợ là sẽ có chút không tốt...!
Trình Thanh Thông cắn cắn môi dưới, chỉ đành phồng dũng khí, tiếp tục nói: "...!Muốn ở trong nhà, tôi...!tôi có thể sắp xếp trong nhà của anh chút không..."
Tần Dĩ Nam trong điện thoại, không có lên tiếng.

Trình Thanh Thông không biết anh là đáp ứng hay là không đáp ứng, chỉ đành mở miệng lần nữa: "...!Anh yên tâm, tôi sẽ không đặt quá nhiều đồ của tôi ở nhà anh, chờ đến khi mẹ tôi đi, tôi sẽ dọn dẹp toàn bộ những thứ đó, đảm bảo không lưu lại phiền toái cho anh..."
Trình Thanh Thông không biết mẹ mình cụ thể muốn ở Bắc Kinh bao nhiêu ngày, nhưng cô vẫn bổ sung một câu: "...!Tôi sẽ tranh thủ để mẹ tôi sớm về nhà một chút, tận lực không để ảnh hưởng anh quá lâu..."
"Sáng mai tôi sẽ đưa chìa khóa cho cô." Tần Dĩ Nam cắt ngang lời nói của Trình Thanh Thông, đơn giản dứt khoát ném mấy chữ, liền trực tiếp cúp điện thoại.


Trong ống nghe truyền tới tín hiệu báo bận, trống rỗng mà lại lâu dài, nghe được Trình Thanh Thông đáy lòng hoang mang.

-
Sáng sớm trước khi tan sở, Trình Thanh Thông đi xin nghỉ vài ngày, thay quần áo đồng phục làm việc, đi ra khách sạn Tứ Quý, liền nghe thấy nơi không xa truyền tới tiếng còi xe, Trình Thanh Thông theo tiếng đi tới, nhìn thấy Tần Dĩ Nam ngồi ở

trong xe.

Trình Thanh Thông đi lên trước, còn chưa mở miệng nói chuyện, Tần Dĩ Nam liền ném chìa khóa từ cửa sổ xe hạ xuống vào trong lòng cô, sau đó liền chuyển tay lái rời đi.

Trình Thanh Thông trở về nhà, không nghỉ ngơi, thu dọn đơn giản một vài thứ, liền đi tới nhà Tần Dĩ Nam.


Trình Thanh Thông không mang nhiều đồ, bày ở trong tủ giày mấy đôi giày, bày ở trong phòng vệ sinh chung một ít đồ dùng sinh hoạt của phụ nữ, treo ở trên sân thượng hai bộ quần áo của cô, chế tạo ra khiến cho người vừa nhìn liền có thể cảm thấy cô là đang ở nơi này.

Sau khi thu dọn xong, Trình Thanh Thông trở về gian phòng thuê của mình, nghỉ ngơi đến ba giờ chiều, liền đi sân bay.

Năm giờ, Trình Thanh Thông đúng giờ đón được mẹ.

Mẹ con rất lâu chưa gặp, khó tránh hàn huyên một lúc lâu, lúc sắp đi ra sân bay, mẹ Trình mới giống như là nghĩ đến cái gì, nhìn quanh trái phải hai cái, hỏi: "Thanh Thông, Dĩ Nam không tới sao?"
Ngoại trừ lúc cô kết hôn, đây là lần đầu tiên mẹ tới Bắc Kinh, Tần Dĩ Nam thân làm con rể, thật sự là nên phải tới đón.

Trình Thanh Thông cũng biết đạo lý này, nhưng mà, cô và Tần Dĩ Nam đã không phải vợ chồng, anh chịu giúp cô diễn kịch đã là rất tốt, cô đâu dám lên tiếng yêu cầu gì khác?
Trình Thanh Thông hơi rũ tầm mắt xuống, che lại ảm đạm nơi đáy mắt, làm ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Anh ấy muốn tới đón mẹ, nhưng xế chiều hôm nay có một khách hàng quan trọng, thật có chút không thể phân thân."
"Như vậy à..." Mẹ Trình thấu tình đạt lý khẽ gật đầu, không có chút xíu dấu vết không cao hứng: "Vậy chúng ta nhanh chóng về nhà chuẩn bị bữa tối đi, để tránh Dĩ Nam tan tầm, lại không có cơm ăn."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện