【 Điều chỉnh tốc độ, tốc độ chạy trốn nhanh nhất.
Năng lượng kích hoạt trăm phần trăm, năng lượng còn lại ba mươi phần trăm.
Kiến nghị nhanh chóng nạp thêm năng lượng.
】 Kỷ Hành toàn lực đẩy nhanh tốc độ cõng Phong Thả Ngâm một đường lao nhanh.
Nếu như có ai đó nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện hai chân Kỷ Hành không thể thấy rõ, chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ nhưng mà người trên của y lại vững chãi vô cùng.
Người đang được cõng trên lưng không hề cảm thấy xóc nảy.
Sức lực còn lại của Phong Thả Ngâm không đủ để hắn chống đỡ cơ thể đứng lên, vì vậy hắn chỉ có thể ngồi dưới đất.
Vốn dĩ hắn định đâm vào sau cổ kẻ thù nhưng cuối cùng chỉ đâm được vào lưng tiên nhân kia.
Sau khi đánh lén thành công, hắn không còn sức chạy tiếp nữa.
Vốn hắn còn cho là chạy không thoát chết, không ngờ một khắc sau lại được người cõng chạy trốn.
Hắn điểm mấy huyệt đại trên người để không còn cảm thấy cơn đau trên người nữa.
Cảm giác đau đớn trên cơ thể biến mất nhưng không còn sự k1ch thích của cơn đau, ý thức của hắn cũng dần dần mơ hồ, qua hồi lâu mới phát hiện người mình chạy không phải Phong Ngũ hay Phong Lục mà lại là Kỷ Hành!
Điều này khiến Phóng Thả Ngâm có chút thanh tỉnh trở lại.
Nằm trên lưng Kỷ Hành dường như không có cảm giác xóc nảy, hắn khàn khàn nói: “Ngươi ngốc sao? Lúc trước không phải đã đi rồi, hiện tại những tiên nhân kia nhất định biết ngươi cùng một phe với ta, chúng nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Kỷ Hành đáp: “Vốn dĩ bọn họ sẽ bỏ qua cho ta thế nhưng khi ngươi để Phong Ngũ và Phong Lục đưa ta đi, bọn họ đã cảm thấy chúng ta là một phe rồi.”
Lời này chẳng phải đang nói hắn có lòng tốt nhưng trái lại lại làm chuyện ác sao? Phong Thả Ngâm tức giận đến mức muốn nhảy xuống khỏi lưng Kỷ Hành, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi vẫn thạt thà giống hệt năm năm trước!”
Kỷ Hành đáp: “Đúng vậy.” Người máy không có gì để nói dối cả.
Phong Thả Ngâm còn có thể nói gì, Kỷ Hành vốn là một người như vậy… Ánh mắt của hắn bỗng nhiên cũng nhu hòa một chút.
Nằm nhoài trên lưng Kỷ Hành, nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Lưng của ngươi sao lại cứng như vậy chứ…”
Kỷ Hành nghe vậy, yên lặng tính toán xem lúc nào đó sẽ đi kiếm nguyên liệu để thân máy có thể giống con người hơn.
Lúc này, bỗng nhiên y nghe thấy Phong Thả Ngâm nói: “Không đúng, Phong Ngũ với Phong Lục đâu?”
======
Mà lúc này buổi tuyển chọn đệ tử tiên môn ở thành Lâm Xuyên đang diễn ra hừng hực khí thế.
Tất cả mọi người hưng phấn nhìn về phía đài cao, đứng xếp hàng từng người từng người đi tới để kiểm tra gân cốt, giống như ai ai cũng đã quên mất chuyện khi nãy đã xảy ra.
Thành chủ thành Lâm Xuyên nhìn ra xa thấy không ít người đang chen lấn về hướng đài cao nhưng cũng không dùng thân phận thành chủ mà “thấy người sang bắt quàng làm họ” với những tiên nhân kia.
Lúc này ông đang đứng trong một góc khuất không mấy người để ý, tức giận nhìn nha dịch đang đứng trước mặt.
Chính là Giả Đại Nhân đột nhiên lên tiếng tố cáo.
Chỉ thấy Giả Đại Nhân đầy mặt sầu khổ, nói với thành chủ đang đứng trước mặt: “Đại nhân, tiểu nhân cũng là bất đắc dĩ mới làm như vậy! Người hãy nể tình tiểu nhân ngày thường trung thành mà tha cho tiểu nhân lần này đi!”
“Ngươi thì có cái gì mà bất đắc dĩ!” Thành chủ mắng vào mặt gã: “Phong thiếu hiệp có lòng hiệp nghĩa.
Hắn và bằng hữu cứu nhiều người trong thành như vậy, nếu như không phải hắn kéo ngươi một cái, ngươi đã sớm chết trong trận động đất.
Ta cũng không hi vọng ngươi có thể tri ân báo đáp, nhưng ngươi cũng không nên bỏ đá xuống giếng như vậy!”
Đối mặt với cơn thịnh nộ của thành chủ, cả người Giả Đại Nhân run lên lập tức quỳ xuống dập đầu mấy cái, kêu khóc nói: “Đại nhân! Ngài có chỗ không biết, trong nhà tiểu nhân còn có mẹ già và vợ con cần phải nuôi.
Sau động đất hôm qua cả nhà cũng bị chon vùi, tiểu nhân tự nuôi mình còn khó lại không thể bỏ mặc người nhà! Đành phải đắc tội Phong thiếu hiệp, muốn báo tin để nhận được chút phần thưởng, tiểu nhân nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, liền… liền…”
“Ngươi…” Thành chủ tức giận, chỉ vào mặt gã muốn mắng lại không nói ra được một câu th ô tục.
Ngay lúc này dư quang bỗng nhiên sáng ngời, thì ra có một tiên nhân ngự kiếm từ trên trời bay tới.
Quần áo và phục sức của tiên nhân này không khác gì so với những người kia, khác là trong tay hắn cầm một cái la bàn.
Vị tiên nhân này vừa đến, ngay lập tức những tiên nhân khác đều tiến lên hành lễ.
Mọi người nghe thấy những tiên nhân khác nói: “Xin chào Triệu sư huynh.”
Triệu Hi gật gật đầu với hai sư đệ sau đó đi vài bước tiến lên đài cao tới trước mặt Quân Trạch, “Đại sư huynh, đã bắt được tên tiểu tử họ Phong đó chưa?”
Quân Trạch đang đứng trên đài cao dò xét linh căn của những người đến ứng tuyển nghe vậy nói: “Đã để Vệ Quân sư đệ đi xử lý.”
Vừa dứt lời đã thấy Vệ Quân ngự kiếm từ ngoài thành bay đến, dáng vẻ khá chật vật.
Quân Trạch nhăm mi một cái, còn chưa mở miệng đã thấy Vệ Quân từ trên phi kiếm ngã xuống được một sư đệ khác đỡ lấy.
Quân Trạch: “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Đại sư huynh!” Vệ Quân chạy vội tới trước mặt Quân Trạch, cáo trạng: “Những tên người phàm kia rất gian xảo dối trá, quen dùng thủ đoạn nham hiểm.
Trong nhất thời đệ không chú ý đã để bọn chúng cứu tên tiểu tử kia đi.”
“Vệ sư huynh không phải đang kể chuyện cười đấy chứ?” Một đệ tử Linh tông lên tiếng, “Huynh là tu sĩ đang ở đỉnh kỳ luyện khí, chỉ một bước là có thể lên trúc cơ lại bị mấy người phàm làm cho chật vật như vậy, còn khiến huynh phải bỏ chạy… chậc chậc.”
Trên mặt Vệ Quân lúc trắng lúc xanh, gã đang muốn phản bác lại bị Triệu Hi đánh gãy.
Triệu Hi nâng la bàn, sắc mặt khó coi nhìn Vệ Quân, “Ngươi vừa nói, họ Phong kia được người cứu?”
Trực giác Vệ Quân cảm thấy không đúng, cũng không dám che giấu đành phải gật đầu.
Sau một khắc gã liền bị Triệu Hi đánh một chưởng vỗ bay, liên tục đụng ngã ba bức tường mới dừng lại.
“Vô liêm sỉ!” Triệu Hi mắng một câu, không thèm liếc mắt nhìn Vệ Quân liếc một cái, mà cung kính nói với Quân Trạch: “Đại sư huynh, tiểu tử họ Phong kia tuyệt đối không thể lưu! Hắn là con trưởng của Phong gia ở Vân châu!”
“Đệ nói cái gì!” Ánh mắt Quân Trạch lóe lên một tia điện, giây lát liền hiểu rõ ngọn nguồn, “Mang Vệ Quân lại đây!”
Vệ Quân vừa bị đánh bay không thể đứng dậy đành để một tên đệ tử xách tới trước mặt Quân Trạch.
Quân Trạch hỏi: “Bọn họ chạy trốn theo hướng nào?”
Vệ Quân run rẩy nói: “Ta… Ta không biết…”
Triệu Hi nóng nảy một cước đá bay tên phế vật trước mặt, trực tiếp nói với Quân Trạch: “Sư huynh, trong thành có còn