Sáng ngày hôm sau, Phong Thư Ngâm đã tỉnh, sau khi thức dậy thần thanh khí sảng, cảm giác khó chịu mơ hồ sau khi trúng độc trong cơ thể cũng không thấy đâu, lúc này hắn mới rốt cục xác định độc tố trên người mình đều được thanh tẩy, lập tức tâm tình rất tốt, trên mặt không khỏi mang theo vài phần ý cười.
Sau khi ra khỏi cửa, chân hắn không ngừng, theo thói quen đi về phía Kỷ Hành, nhưng mà đợi đến khi đứng trước phòng, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy người kia vẫn đang nằm ngủ trên giường, hắn mới phục hồi tinh thần lại.
Lúc Kỷ Hành ngủ thế mà không cởi tóc ra, cứ buộc tóc như vậy nằm thẳng trên giường, một cái chăn mỏng màu trắng chỉ che đến nách y, hai tay xếp chồng lên nhau đặt ở trên bụng, nhìn an tĩnh quy củ mười phần, ngay cả tiếng hít thở cũng nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.
Ánh mắt Phong Thư Ngâm dần dần nhu hòa xuống.
Nhẹ nhàng lui về phía sau hai bước muốn xoay người rời đi, nhưng vừa mới quay đầu, liền đối diện với một khuôn mặt già nua phóng đại đầy nếp nhăn.
Hắn giật mình, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, chỉ là thần sắc có chút không tự nhiên được, "Đổng tiên sinh.
”
Đổng Kính Chi nhìn lướt qua Kỷ Hành trong phòng một cái, lại nhìn Phong Thư Ngâm, ánh mắt tựa hồ nhìn thấu hết thảy nhìn đến mức Phong Thư Ngâm khẩn trương một trận.
Đối phương lại ha hả cười, vuốt râu nói: "Thôi, không chọc ngươi.
Ta thấy tiểu tử ngươi thân thể cũng không còn đáng ngại, đi vào gọi Kỷ Hành dậy, ta có vài thứ muốn dạy cho các ngươi.
”
Phong Thư Ngâm trong nháy mắt liền từ thần sắc Đổng Kính Chi nhìn ra có chút khác thường, thần sắc hắn rùng mình, lập tức nói: "Vâng, Đổng tiên sinh.
”
Không khí sáng sớm mang theo vài phần ẩm ướt, dưới chân núi vẫn còn mưa, không ít cây cối hoa cỏ bị nước mưa xối đến thối rữa, mà rừng hạnh trên núi này vẫn rậm rạp như trước, sinh cơ bừng bừng, bất quá khoảng cách giữa một ngọn núi và dưới chân núi, lại giống như tách thành hai thế giới.
Phong Thư Ngâm cùng Kỷ Hành theo sau Đổng Kính Chi chậm rãi đi đường, chậm rãi đi về phía trúc phòng của ông.
Khi đi ngang qua một gốc cây hạnh, Phong Thư Ngâm thuận tay hái hai quả mơ, lấy tay áo lau sạch sẽ, đưa một trong số đó cho Kỷ Hành.
Kỷ Hành sau khi nhận lấy quả mơ thì trầm mặc, năng lượng còn lại chỉ có 9%, trong đó 2% dùng để chống đỡ hệ thống bảo trì hàng ngày, có thể được y sử dụng chỉ có 7%, mà 7% còn phải chia ra 0,5% để xử lý thức ăn một ngày 3 bữa.
(Chỉ đăng trên wattpad 1a2z3aaaa)
Không lâu sau, ba người dừng lại trước nhà trúc.
Đổng Kính Chi đẩy cửa trúc ra, đưa tay vén rèm gỗ bên phải lên, nhấc chân đi vào.
Ánh mắt Phong Thư Ngâm lướt qua chiếc giường trúc hắn nằm hôm trước, lại bất động thanh sắc vòng quanh người Kỷ Hành, thấy mặt đối phương không chút thay đổi, ngay cả đáy mắt cũng bình tĩnh không gợn sóng, ánh mắt không khỏi tối sầm lại.
Hắn dời tầm mắt, đi theo phía sau Đổng tiên sinh vén rèm bên phải đi vào.
Trong phòng trúc rộng rãi trước mắt ngoại trừ một cái bàn vuông làm bằng tre ra thì không có gì khác.
Mắt thấy Đổng tiên sinh dừng lại trước bàn, đáy mắt Phong Thư Ngâm thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
Kỷ Hành đi theo phía sau Phong Thư Ngâm đi vào, hai mắt trước tiên liền đóng đinh trên bàn vuông kia, tuy rằng để tiết kiệm năng lượng, hiện giờ y tắt rất nhiều chức năng, nhưng chức năng thăm dò hai mắt vẫn giữ lại một cái, bởi vậy vừa mới đi vào, y liền phát hiện một đoàn năng lượng cực kỳ vững chắc trên bàn vuông kia, trong thị giác của y, hiện ra màu xanh biếc phi thường nồng đậm.
Đổng Kính Chi cũng không nói nhảm, thấy hai người đều đi theo vào, ông gằm một cái, tay áo dài lướt qua trên bàn vuông trước mặt.
Phong Thư Ngâm cách một cái bàn vuông đứng đối diện Đổng Kính Chi, lúc Đổng Kính Chi phất ống tay áo qua bàn vuông trước mặt, hai mắt hắn sơ sẩy mở to, trong con ngươi phản chiếu ra vài luồng sáng xanh to bằng ngón tay, đợi mấy luồng sáng xanh kia quấn lấy