【Thăm dò toàn diện chấm dứt, tiêu hao 20% năng lượng】
【Tính toán điểm an toàn chấm dứt, tiêu hao 10% năng lượng】
【Chương trình tiêu hao năng lượng đã đóng lại, tiêu hao 15% năng lượng 】
【Bổ sung tổng cộng 40% năng lượng, tiêu hao 35% năng lượng, 5% năng lượng còn lại.
Tốc độ năng lượng bổ sung là 0% mỗi phút, có tắt máy để tăng tốc độ sạc không? 】
"Không."
Sau khi Kỷ Hành cự tuyệt, liền điều khiển Vân thuyền dừng lại.
Vị trí trước mắt của bọn họ là vùng giáp ranh Thiên Kim Phong, xác suất bị lưu hỏa ảnh hưởng cực thấp, mà hiện tại, theo thời gian trôi qua, giai đoạn phun trào nguy hiểm nhất của Thiên Kim Phong cũng không sai biệt lắm, nhưng đứng ở mép Vân thuyền nhìn xuống, vẫn có thể nhìn thấy nham thạch nóng chảy trên mặt đất.
Vân thuyền ngừng lại, Thạch Sùng Chí lập tức đi tới trước mặt Kỷ Hành cảm tạ.
Cứu người vốn là trách nhiệm của Kỷ Hành, cho nên y buông bánh lái ra, gật đầu nói: "Không cần cảm ơn, đây là việc tôi nên làm."
Nhưng ngay sau đó, bánh lái bị nứt làm đôi rơi xuống đất.
Kỷ Hành trong nháy mắt quét đến biểu tình cứng đờ của nhân loại trước mặt.
Y ngồi xổm xuống nhặt bánh lái bị nứt làm đôi trên mặt đất, sau khi phát hiện ra không thể sửa chữa, ngay lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, xin hỏi có cần bồi thường không?" Ở thế giới ban đầu của y, bởi vì cứu người mà tạo thành tổn thất phi tính mạng là không cần bồi thường, chỉ là không biết thế giới này là như thế nào, mà trong năm năm qua, cũng chưa từng gặp qua loại tình huống này.
Thạch Sùng Chí vội vàng nói: "Không cần không cần.
"Một trận gián đoạn như vậy, ngược lại quên mất chút hoài nghi lúc trước.
Thạch Sùng Chí mời Kỷ Hành về khoang thuyền nghỉ ngơi trước, bản thân hắn thì chống đỡ thân thể mệt mỏi tiếp tục dàn xếp cho các sư đệ trên Vân thuyền, hắn cũng cực kỳ mệt mỏi, lúc này thoát khỏi nguy hiểm, vốn định kiểm tra đơn giản một chút liền đi vào khoang thuyền nằm một lát, không ngờ rằng Kỷ Hành chẳng những không đi nghỉ ngơi, ngược lại còn cùng dàn xếp thương binh trên Vân thuyền, Thạch Sùng Chí nhìn bộ dáng y kiên nhẫn tỉ mỉ thay người khác xử lý thương thế, trong lòng lại tán thưởng một tiếng.
Ngay cả một phàm nhân cũng có thể kiên trì, hắn sao có thể lười biếng? Huống chi, hắn bị thương cũng không phải rất nặng.
Vì thế Thạch Sùng Chí lại nuốt một viên thuốc, tạm thời đè thương thế xuống, bắt đầu liên lạc với tông môn bẩm báo chuyện xảy ra từ nãy đến giờ.
Nhưng không biết trong nhận thức của Kỷ Hành, trở lại khoang thuyền nghỉ ngơi = bị cách ly với nhiệt lượng thiên kim phong phát ra = không có cách nào bổ sung năng lượng.
====
"Cánh tay của anh bị trật khớp, xin hãy nhẫn nại một chút." Kỷ Hành ngồi xổm trên boong tàu, hơi cúi đầu nói với người trước mặt.
Vân thuyền dừng ở vùng ven Thiên Kim Phong, tuy rằng rời xa khu vực nguy hiểm, nhưng hỏa quang bùng nổ vẫn phủ lên mặt mỗi người một tầng ánh sáng.
Mà lúc này người ôm cánh tay ngồi trên boong tàu chính là đứa nhỏ xui xẻo Bùi Tùng kia, vốn cánh tay trật khớp ở trong mắt hắn căn bản không tính là cái gì, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt Kỷ Hành tắm trong ánh sáng càng lúc càng tuấn mỹ đến kinh tâm động phách, hắn không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc trước Kỷ Hành thao túng Vân thuyền mang theo bọn họ chạy ra...! Mặt hơi đỏ lên, Bùi Tùng gật gật đầu, "Làm phiền..." Chữ "Ngươi" còn chưa nói ra miệng, chỉ nghe rắc một tiếng, khớp xương đau xót, sau đó người vừa rồi còn ôn nhu nói chuyện với hắn không chút lưu luyến đứng lên đi về phía một người khác.
Bùi Tùng: Không biết vì sao, cảm thấy hơi nghẹt thở.
Phong Thư Ngâm đứng cách đó không xa thu hết một màn này vào mắt, hắn nhìn thiếu niên tu sĩ trên mặt còn mang theo chút ngây thơ, đáy mắt hơi tối sầm lại, nhưng trong khoảnh khắc, loại cảm xúc này đã bị hắn đ è xuống.
Hắn đưa tay nhéo mi tâm, đáy mắt rất nhanh lại hiện lên vài phần ý cười như thường ngày, lúc này mới đi về phía Kỷ Hành.
Nhưng vào lúc này, phương xa hiện lên một đường sáng xanh cấp tốc bay tới, chỉ trong chớp mắt, đường sáng xanh kia liền rơi xuống trên Vân thuyền, hiện ra thân ảnh tuấn dật của Bùi Ngọc.
"Sư huynh!"
"Đại sư huynh!"
"Thật tốt quá! Đại sư huynh rốt cục cũng tới rồi! ”
Bùi Ngọc vừa mới rơi xuống đất, các đệ tử Kiếm Tông lúc trước vẫn yên lặng ngồi thiền trên boong tàu lập tức vây quanh, mỗi người hiện lên thần sắc kích động, ánh mắt nóng bỏng, phảng phất lập tức tìm lại trái tim mình.
Sự thật cũng đúng là như thế, Bùi Ngọc vừa tới, trái tim vẫn luôn trèo lơ lửng của bọn họ cũng xem như có thể buông xuống.
Nhưng mà Bùi Ngọc lại không đi trấn an các sư đệ đang lo lắng vây quanh bên người, ánh mắt hắn đảo qua, nhìn thấy vân thuyền vốn rực rỡ hào quang lúc này ánh sáng ảm đạm, rách nát không chịu nổi, lại liên tưởng đến yêu điểu dẫn hắn rời đi lúc trước cùng tín hiệu cầu cứu của Thạch sư đệ lúc sau, sao còn có thể không rõ?
Thạch Sùng Chí nhíu mày, "Đại sư huynh, lần này liên tiếp gặp nạn, nhất định là có người muốn gây khó dễ, chúng ta..." Thạch Sùng Chí nói đến một nửa, bỗng nhiên thấy đại sư huynh giơ tay lên, ý bảo hắn im lặng.
Bảo kiếm "Tịnh Tà" của Bùi Ngọc treo bên hông từ lúc hắn vừa mới rơi xuống Vân thuyền vẫn phát ra ong ong chấn động, tay phải hắn trấn an đặt ở trên chuôi kiếm Tịnh Tà, ánh mắt đảo qua Vân thuyền, chú ý tới những tro tàn rơi trên boong tàu, mơ hồ nối thành mấy đường hắc tuyến, sắc mặt hơi trầm trọng.
Hắn nhìn về phía các sư đệ vây quanh mình, giọng nói vẫn không nhanh không chậm, ôn hòa thong dong, "Linh lực các ngươi hiện tại khôi phục mấy phần.
”
Thạch Sùng Chí trả lời: "Ba phần.
”
Bùi Tùng nói: "Bốn phần.
”
Những người khác cũng ở khoảng ba bốn phần.
Bùi Ngọc thoáng gật đầu, "Nhiêu đó đủ rồi.
" Câu tiếp theo hắn cũng không có nói ra miệng, mà là dùng thần thức truyền âm, "Hiện tại lập tức lấy ra pháp khí phi hành của các ngươi, mỗi sư đệ tận lực mang theo năm người bình thường, mau chóng mang bọn họ rút lui khỏi Vân thuyền.
”
Bùi Ngọc trong thế hệ đệ tử này uy vọng cực cao, lời hắn nói ra miệng cơ bản không có sư đệ nào phản bác, mặc dù bụng đầy nghi vấn, nhưng không ai hỏi ra miệng, mà là rất nhanh mang người bị thương trong khoang thuyền ra ngoài.
Cùng lúc đó, Kỷ Hành cũng phát hiện dị thường.
Ánh mắt của y không giống nhân loại, cũng không giống nhân loại cao cấp