Sắc trời càng ngày càng tối, mưa khi nãy vẫn còn nhỏ giờ đã nặng hạt hơn.
Tối hôm qua độc của Phong Thả Ngâm vừa phát tác, cho dù hôm nay đã uống thuốc và nghỉ ngơi nhưng cũng chỉ khôi phục được hai, ba phần.
Nhìn bên ngoài hắn không hề ốm yếu chỉ là môi có chút tái nhợt
Phong Thả Ngâm thấy mưa càng lúc càng to liền kéo Kỷ Hành vào trong khách đi3m.
Khách đi3m Thanh Tuyền cũng xem như là khách đi3m tốt nhất thành Lâm Xuyên, bọn họ vừa bước vào đã có tiểu nhị ra tiếp đón.
Phong Thả Ngâm, Phong Ngũ và Phong Lục đã sớm đặt trước phòng nên tiểu nhị rất nhiệt tình nhưng cho dù Kỷ Hành HHành chỉ mặc quần áo vải bình thường thì tiểu nhị cũng không hề thay đổi thái độ.
Phong Lục thấy vậy liền khen ngợi: “Khách đi3m này rất tốt! Tiểu nhị cũng không phân biệt đối xử giống như những chỗ khác.”
Phong Ngũ gật đầu đồng ý.
Giọng nói của Phong Lục không nhỏ, chưởng quỹ đứng ở sau bàn thu ngân nghe thấy vậy lẩm bẩm nói, “Chuyện lúc nãy xảy ra trên đường ai cũng biết, tiểu nhị kia ân cần như vậy là sợ bị vị thiếu hiệp đó đánh cho một chưởng…”
Phong Lục:…
Hắn nghiêng đầu quay sang nhìn chưởng quỹ, chưởng quỹ vẫn đang lẩm bẩm, hình như không biết rằng họ đã nghe thấy hết.
Phong Thả Ngâm thấy vậy không nhịn cười được, người bình thường đều biết các giác quan của người tập võ nhạy bén hơn bình thường nhưng lại không hề biết nhạy bén đến mức độ nào.
Chưởng quỹ kia tự cho là mình nói nhỏ nhưng không biết rằng bọn họ nội lực thâm hậu, cái nên nghe và cái không nên nghe đều nghe thấy hết.
Kỷ Hành đương nhiên cũng nghe thấy những gì chưởng quỹ vừa nói, y nhìn tiểu nhị vẫn đang vô cùng ân cần trước mặt rồi mở miệng nói: “Xin hãy yên tâm, ta sẽ không đánh ngươi.”
Tiểu nhị:…
Phong Ngũ, Phong Lục:…
“Ha ha ha.” Phong Thả Ngâm thấy mặt Kỷ Hành vẫn luôn nghiêm túc, còn ba người kia thì mặt dại ra không nhịn được cười thành tiếng, quả nhiên Kỷ Hành vẫn giống hệt năm năm trước! Cười xong hắn quay ra nói với chưởn quỹ: “Chuẩn bị cho vị công tử này một phòng hảo hạng.”
Kỷ Hành nghe vậy nhân tiện nói: “Không cần, cho ta một gian phòng bình thường là được.” Y cũng chỉ tìm một chỗ để tắt nguồn thôi.
Phong Thả Ngâm lập tức nói: “Nào có đạo lý ta ở phòng hạng sang lại để ân nhân của mình ở phòng bình thường?”
Phong Lục cũng đáp: “Không sai, Kỷ công tử là ân nhân cứu mạng của công tử nhà chúng ta, không cần khách sáo.”
Lúc này mọi người lại nghe chưởng quỹ nói: “Các phòng bình thường đã đầy hết rồi.”
Phong Thả Ngâm nghe vậy cười nói: “Cho nên Kỷ Hành hay là ngươi…”
Chưởng quỹ tiếp tục nói: “Phòng hảo hạng cũng đầy.”
Phong Thả Ngâm nhíu mày lại hỏi: “Một phòng cũng không còn?”
Chưởng quỹ thở dài nói: “Đừng nói là phòng cho khách, ngay cả chuồng bò ở sân sau cũng đã chật người.
Những năm trước cũng không đông như vậy, thế nhưng khách quan hẳn cũng biết năm nay có nạn lụt.
Trong thành cõ rất nhiều người tị nạn, nhiều hành khách muốn lên phía bắc cũng không thể đi ngay được chỉ đành tạm thời ở lại.
Tiểu đi3m thật sự không còn phóng trống.”
Nghe đến chưởng quỹ nhắc đến nạn lụt, Phong Thả Ngâm cũng nhíu mày, thời tiết năm nay thật sự rất khác thường.
Kỷ Hành nói: “Không có phòng trống cũng không sao, ta ở tạm trong đại sảnh một đêm cũng được.” Nói xong y chỉ về phía bạn ghế.
“Như vậy sao được?” Phong Thả Ngâm thốt lên.
Phong Ngũ nói: “Khách đi3m Thanh Tuyền đã là khách đi3m lớn nhất thành Lâm Xuyên, nếu ở đây đã không còn phòng chỉ e những chỗ khác cũng vậy.
Lâu chủ, người xem…” Hắn và Phong Lục từ trước đến nay vẫn luôn ở trong cùng một phòng, không nghĩ tới gian phòng bọn họ thuê hôm nay chính là gian cuối cùng.
Phong Thả Ngâm lập tức nói tiếp: “Ký Hành, hay là ngươi ở chung một phòng với ta! Ta thấy giường trong phòng vẫn đủ cho hai người nằm chung.”
Phong Lục cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, Kỷ công tử là ân nhân của lâu chủ, cho dù lâu chủ có phải nằm đất cũng sẽ để Kỷ công tử ở trong phòng hảo hạng!”
Mắt thấy đám nhân loại kia đều tán thành, Kỷ Hành nếu cứ tiếp tục từ chối có lẽ sẽ bị bọn họ nghi ngờ thân phận “nhân loại” chỉ đành đồng ý.
Lúc lên lầu Phong Thả Ngâm nhìn thấy Phong Lục vẫn đang ôm hai cây vải, lại thấy quần áo trên người Kỷ Hành đã sờn cũ hắn liền nghiêng đầu nói với y: “Cứ cầm theo hai cây vải mãi cũng phiền, hay để Phong Lục mang đi may cho ngươi vài bộ quần áo để mặc trên đường có được không?”
Kỷ Hành gật đầu nói: “Đã làm phiền.”
Phong Thả Ngâm xua tay, “Này thì có gì là phiền?” – Hắn tập võ nhiều năm nên bàn tay đều mang đặc trưng của người cầm kiếm, đầu ngón tay và lòng bàn tay đều mang theo vết chai mỏng nhưng ngón tay Phong Thả Ngâm thon dài mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, nhìn rất đẹp.
Kỷ Hành nhìn lướt qua, nói với hắn: “Tay có thương tổn mức độ thấp, kiến nghị nên xoa một chút rượu thuốc.”
Phong Thả Ngâm nghe vậy có chút sững sờ nhìn cổ tay mình một chút mới phát hiện nơi đó đã thâm tím, có lẽ là bị thương trong lúc độc phát tác tối hôm qua.
Vết thương nhỏ như vậy hắn cũng không chú ý nhiều thế nhưng Kỷ Hành lại chú ý tới…
Người này chính là như vậy nhìn qua chất phác kiệm lời nhưng thật ra y rất tỉ mỉ săn sóc.
Phong Thả Ngâm cũng không phát hiện rằng mình đang cười…
Sau khi ăn xong cơm tối, Kỷ Hành về phòng trước còn Phong Thả Ngâm ngồi lại với Phong Ngũ và Phong Lục.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn, tia sáng vô cùng yếu ớt.
Kỷ Hành đưa bàn tay lại gần muốn hấp thu nhiệt lượng ít ỏi đang tỏa ra, nhưng chút năng lượng này chưa bằng một phần so với năng lượng y đã tiêu hao trước đó.
Với cấp bậc của y muốn bổ sung năng lượng có rất nhiều phương thức không hạn chế mỗi ánh sáng mặt trời.
Thế nhưng so với cách thức trực tiếp chuyển hóa năng lượng mặt trời, những cách bổ sung năng lượng khác là vô cùng khó khăn, đặc biệt là ở thời đại vũ khí lạnh này.
Sau khi phân giải thức ăn của nhân loại cũng có thể tổng hợp năng lượng, nhưng để bù đắp vào năng lượng tiêu hao thì cũng không đủ.
Ở nơi không có người, y đã thử nghiệm đem ăn một chút khoáng thạch có chứa năng lượng nhưng kết quả không khác mấy sơ với đồ ăn của con người.
Thế giới này vẫn quá lạc hậu, trong năm năm này y vẫn luôn đi tìm nguyên liệu để chế tạo một chiếc máy phát điện theo thiết kế có sẵn, thế nhưng những đồ vật rất dễ dàng tìm kiếm ở thời đại của y, ở đây lại hoàn toàn không tìm được.
Nếu như A Bảo ở đây là tốt rồi, trí năng cxuar A Bảo cao hơn y, khả năng thay đổi bản vẽ cho phù hợp điều kiện lên đến 70%, sau đó có thể chế yajo máy phát điện.
Phong Thả Ngâm ngồi cùng Phong Lục và Phong Ngũ hơn một canh giờ thì quay lại.
=====
Giờ tý vừa qua, mưa nhỏ đang dần tạnh bên ngoài lại trở thành mưa to như trút nước, trời đêm đen kịt không nhìn thấy một vì sao nào, chỉ đèn lồ ng treo trước cửa hàng rượu phía xa xa không ngừng lắc lắc, nhưng vẫn chưa tắt lửa.
Nước mưa rơi lộp bộp trên cửa sổ, tiếng động vang lên liên tục, khiến cho con người hoàn toàn chìm đắm trong cảnh gió mưa, ngoại trừ tiếng mưa rơi thì không còn thanh âm gì khác.
Phong Thả Ngâm đã sớm chìm vào giấc ngủ, hắn chỉ mặc lý y nằm trên giường, một tay luồn vào trong chăn, một tay khác để ngoài chăn đặt lên trên bụng, hô hấp đều đều nhưng rất nhẹ, khuôn mặt trầm tĩnh, nhìn vô cùng nhã nhặn