Editor: Mike-kun
Còn có một tháng!
Tống Tử Kỳ nắm chặt hai quyền, một tháng này, cậu nhất định phải điên cuồng nâng cao kỹ năng ca hát cho thuần thục mới được! Khổ luyện ca kỹ! Trở thành ca sĩ phiên xướng danh chấn B trạm!
...... Ách, nghỉ cũng nghỉ, cái mục tiêu này thật sự quá xa vời.
Đã làm người thì vẫn muốn làm việc đến nơi đến chốn một chút, mục tiêu hiện tại của cậu là -- không lạc nhịp!
Tuy rằng cậu không nhất định có thể trở thành khách quý vì nam thần hát một bài trong ca hội sinh nhật, nhưng cậu vẫn có thể hát một bài hát tặng cho nam thần làm quà sinh nhật mà!
Mặc dù cậu hát không ra gì, nhưng mà Tống Tử Kỳ tin tưởng chỉ cần cậu vẫn nghiêm túc ca hát, nam thần nhất định sẽ chú ý tới cậu! Tuy là ngũ âm cậu không đầy đủ lại còn lạc nhip, âm cao hát không lên, âm thấp hát không tới, thở ra tiếng (▪︎) nghiêm trọng, lời hát còn không rõ...... Làm sao càng nói càng không lòng tin đây! Cứ tiếp tục như vậy nam thần thật sự sẽ chú ý tới hắn sao?!
▪︎ 喷麦 có nghĩa là miệng quá gần micrô khi hát hoặc ghi âm, khiến micro bị thổi ra bởi không khí trong miệng, ảnh hưởng đến hiệu ứng âm thanh.
Vì thế, ngay khi Tề Lượng ăn cơm xong cơm trở lại ký túc xá, liền thấy Tống Tử Kỳ phi thân nhào về phía mình, ôm chặt đùi Tề Lượng: "Lượng ~ là một ca sĩ lắm mồm nhất tam quốc ~ mau tới ký khế ước dạy tao hát đi!"
Tề Lượng: "......"
Sau khi hiểu rõ chân tướng sự tình, Tề Lượng đỡ đỡ trán: "Cho nên mày là vì muốn tặng quà sinh nhật cho nam thần nên mới muốn học hát sao?"
Tống Tử Kỳ chớp đôi mắt gật gật đầu: "Cho nên mày có thể dạy tao, mị~"
▪︎ tiếng dê con kêu
Tề Lượng mặt vô biểu tình nói: "Kể cả khi mày bán manh cũng vô dụng, cơ sở mày kém như vậy...... Để tao dạy cho mày, có khi mày còn chưa học được, tao đã bị mày làm cho tức chết rồi."
Tống Tử Kỳ: "Thật sự không được à mị? QAQ"
Tề Lượng: "...... Kể cả khi mày dùng đôi mắt to tròn ngập nước kia nhìn tao cũng vô dụng."
Tống Tử Kỳ: "Mị ~QAQAQAQ!"
Tề Lượng: "...... Được rồi, tao sẽ suy xét một chút."
Tống Tử Kỳ: "Lượng ~ oa ái bùn ~(╯3╰)"
Tề Lượng mặt vô biểu tình tát một cái đem mặt Tống Tử Kỳ chụp bay: "Đừng có uốn lưỡi bán manh, đầu tiên nói rõ, tao rất nghiêm khắc, mày đừng có nghĩ dùng bán manh để luồn lách qua ải, cái này cũng chả làm được mẹ gì."
Tống Tử Kỳ lời lẽ chính đáng chụp đùi bảo đảm nói: "Không thành vấn đề! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao!"
Cậu nhất định phải làm cho nam thần Chống! Mắt! Nhìn! Cậu!
...... Tuy rằng nam thần căn bản ngay cả một cái liếc cũng không thèm nhìnQAQ.
Ngay khi Tống Tử Kỳ chuẩn bị ôm chặt đùi Tề Lượng học ca hát, Tống Tuyết Doanh lại gọi điện thoại triệu hoán cậu.
Tống Tử Kỳ đành phải tạm thời buông tha việc học ca hát, tung ta tung tăng chạy tới giúp Tống Tuyết Doanh mua đồ uống cùng kem.
Ở quầy bán quà vặt của trường chạy loạn một vòng, Tống Tử Kỳ tay trái xách theo một túi nước khoáng lạnh, tay phải xách theo một túi kem, đi tới hội trường nơi Tống Tuyết Doanh đang luyện tập.
Thời điểm Tống Tử Kỳ đi vào hội trường, Tống Tuyết Doanh còn đang ở sân khấu luyện tập, trừ bỏ nàng còn có mấy người chủ trì khác cũng đang tập luyện. Mấy người chủ trì có vài người đều là gương mặt quen thuộc, Tống Tử Kỳ nhớ rõ đã gặp qua vài người ở hoạt động do trường học tổ chức, hẳn đều là học sinh G đại.
Trên đài Tống Tử Kỳ chỉ cảm thấy xa lạ với hai học sinh đang đứng chính giữa.
Một nam một nữ.
-- Đồng thời, hai người đứng trên sân khấu kia, cũng là hai người rực rỡ nhất.
Cứ việc trên sân khấu đứng rất nhiều tuấn nam mỹ nữ ăn mặc thanh lịch, nhưng lại không có một người có thể rực rỡ hơn hai người kia.
Nữ sinh kia lớn lên tương đối xinh đẹp, ngũ quan lả lướt tinh xảo, đặc biệt là một đôi mắt phượng, sóng mắt lưu chuyển, nhìn trông rực rỡ, thập phần có dáng vẻ thanh nhã của mỹ nữ cổ điển, khí chất bất phàm. Ngay cả Tống Tử Kỳ có xu hướng tính dục cong đến không thể cong được, cũng nhịn không được mà nhìn về đại mỹ nữ kia.
Đã là người thì đều có lòng yêu cái đẹp, Tống Tử Kỳ tất nhiên cũng không ngoại lệ, hơn nữa vị mỹ nữ này cùng những nữ hài tử xinh đẹp cậu từng gặp qua lớn lên không giống nhau...... Tống Tử Kỳ cũng không nói lên được rốt cuộc có cái gì không giống. Cậu cũng không phải chưa từng thấy qua em gái đẹp hơn mỹ nữ này, nhưng cậu lại cảm thấy những em gái đó không một ai có thể làm cậu ấn tượng sâu như vị mỹ nữ kia.
Có lẽ là vì khí tràng trên người vị mỹ nữ kia quá cường đại?
Mà một nam sinh khác, đồng dạng đều là diện mạo bất phàm, Tống Tử Kỳ nhìn chằm chằm nam sinh kia nửa ngày, chỉ miễn cưỡng nghỉ ra một câu để hình dung diện mạo hắn -- "Người đẹp ở xương không ở da".
...... Đúng vậy, người đẹp ở xương không ở da.
Nam sinh này xương mi rất cao, xương mũi cao lại hẹp, đường cong cằm lưu loát, phần vai rộng phẳng, phần