Editor: Mike-kun
Sáng hôm sau, cả người Tống Tử Kỳ đều sắp hỏng.
Lúc này Tống Tử Kỳ đang nằm ở khách sạn gần G đại, không có biện pháp. Đêm qua, sau khi cậu lắc lư khắp nơi rồi muốn trở về ký túc xá, lại phát hiện đã quá giờ giới nghiêm. Nếu không muốn kiếm tạm chỗ nào đó trong trường, thì cũng chỉ có thể đi tìm khách sạn nghỉ ngơi…… May mắn Tống Tử Kỳ có thói quen mang theo chứng minh thư.
Đương nhiên, khi Tống Tử Kỳ mặc đồ nữ móc ra chứng minh thư từ trong bóp tiền trước mắt lễ tân khách sạn …… Lễ tân khách sạn nhìn giới tính trên chứng minh thư, lại nhìn diện mạo của Tống Tử Kỳ cùng váy, hiển nhiên vẻ mặt không tin.
Tống Tử Kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể mở miệng giải thích nói: “Ách, cái này, cái này chỉ là cosplay thôi……”
Tuy rằng Tống Tử Kỳ diện mạo thanh tú, nhưng thanh âm cậu rõ ràng là thanh âm nam nhân, nhân viên lễ tân tức khắc sợ ngây người.
Lang thang vô định khắp nơi suốt cả ngày, Tống Tử Kỳ sớm đã tinh bì lực tẫn, thậm chí còn không có tinh lực để tắm rửa. Cậu một đầu ngã quỵ trên giường, thân thể vừa mới nằm xuống chiếc giường mềm mại trong khách sạn nháy mắt liền ngủ.
▪︎ Tinh bì lực tẫn: giống “sức cùng lực kiệt”
Cho nên, ngày hôm sau, sau khi Tống Tử Kỳ tỉnh lại, cậu liền phát hiện chính mình —— vẫn mặc nữ trang.
Nhìn bộ váy trắng hoa nhỏ trên người, Tống Tử Kỳ rất nhanh liền nhớ tới sự tình tối qua …… Cậu mua chiếc váy đã nhớ mong từ lâu, ăn mặc nữ trang lắc lư khắp G đại, còn không cẩn thận đụng phải nam thần.
…… Hơn nữa nam thần còn giúp cậu nhặt điện thoại lên.
Nhớ lại bộ dáng của mình trước mặt nam thần tối qua, Tống Tử Kỳ lập tức cảm thấy không ổn.
Cậu không chỉ té ngã một cái rồi trật chân, lại còn ném điện thoại ra ngoài. Thời điểm nam thần xuất hiện, cậu hình như còn đang chổng mông quỳ rạp trên mặt đất tìm điện thoại …… Chổng mông…… Quỳ rạp trên mặt đất……
Hơn nữa còn mặc đồ nữ!
Tống Tử Kỳ nháy mắt cảm thấy đầu đau như nứt, lung lay sắp đổ, cậu duỗi tay lung tung sờ loạn đầu tóc, đến nỗi mái tóc giả trên đầu cũng bị quăng sang một bên.
Đm! Hình tượng của cậu!
Từ từ, đêm qua trời tối như vậy, ánh đèn lại tối tăm, nam thần không nhất định có thể thấy rõ diện mạo của cậu …… Hơn nữa cậu còn trang điểm, lại mậc đồ nữ. Đừng nói nam thần trước đây chưa từng gặp cậu, ngay cả mẹ cậu cũng không nhất định nhận ra!
Tống Tử Kỳ vừa mới thở dài nhẹ nhõm, lại bỗng nhiên dừng lại.
Ngay cả khi cậu bị hủy hình tượng trước mặt nam thần, vậy thì sao nào? Đối với nam thần mà thôi, cậu chẳng qua là người qua đường thôi.
Tống Tử Kỳ lắc lắc đầu, đi vào WC trong khách sạn, đánh giá chính mình trong gương, tuy rằng có hơi luyến tiếc bộ váy trên người, nhưng mà hôm nay cậu còn một tiết học chuyên ngành, nếu không chạy nhanh thì liền không kịp rồi.
Sau khi cởi ra bộ váy, Tống Tử Kỳ liền lấy ra bộ đồ trong túi, nhưng vào lúc này, một tờ hóa đơn mua sắm rơi ra.
Tống Tử Kỳ theo bản năng nhặt lên liền thấy, ngay lập tức đã bị một chuỗi số 0 đằng sau dọa sợ.
Sét đánh giữa trời quang!
Sau khi thất tình, Tống Tử Kỳ lại không thể không đối mặt với khốn cảnh thứ hai trong đời cậu —— Non nửa sinh hoạt phí cả năm của cậu, cứ như vậy liền mất!!!
Nói cách khác, cậu có khả năng biến thành đứa nhóc đáng thương bữa nay lo bữa mai, ba bữa cũng không xong QAQ.
Tống Tử Kỳ đần độn thay quần áo của mình, lại đần độn cầm váy rời khỏi khách sạn.
Học xong khóa học hôm nay, Tống Tử Kỳ liền về ký túc xá.
Cậu khó khăn nhìn trong túi váy, lý trí nói cho cậu, cậu phải đi trả cái váy này, dù sao trả cái váy này cậu có thể có non nửa sinh hoạt phí cả năm…… Nhưng về mặt tình cảm, cậu lại phi thường thích cái váy này.
Tiểu thiên sứ cùng tiểu ác ma trong đầu Tống Tử Kỳ nhất thời liền đánh nhau ——
Tiểu thiên sứ · Tống Tử Kỳ nói: “Trả đi trả đi, dù sao cái váy này cậu cũng không có khả năng mặc! Chẳng lẽ cậu muốn làm một tên biếи ŧɦái thích mặc nữ trang sao?!”
Tiểu ác ma · Tống Tử Kỳ nói: “Nhưng mà tui rất thích cái váy này! QAQ”
Tiểu thiên sứ · Tống Tử Kỳ nói: “Trả đi trả đi, vạn nhất cậu bị người khác phát hiện thích mặc đồ nữ thì sao? Bọn họ nhất định sẽ cảm thấy cậu là tên biếи ŧɦái!”
Tiểu ác ma · Tống Tử Kỳ nói: “Nhưng mà tui rất thích cái váy này! QAQ”
Tiểu thiên sứ · Tống Tử Kỳ nói: “Trả đi trả