Editor: Mike-kun
Ngay khi Tống Tử Kỳ uể oải nhìn số điện thoại trên màn hình, cậu lại bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện.
Trần Lãng đã từng dùng điện thoại của Tống Tử Kỳ gọi cho mình, chỉ cần coi lại nhật ký cuộc gọi hôm đó, chẳng phải sẽ biết số này rốt cuộc là của Trần Lãng hay là của Lương Bá Nhã sao?!
Phương pháp giám định đơn giản như vậy sao cậu lại không nghĩ tới!
Tống Tử Kỳ vỗ một phát lên đùi, vội vàng mở lại nhật ký cuộc gọi của mấy hôm trước. Bình thường ngoại trừ Tống Tuyết Doanh cũng không có mấy người gọi cho cậu, cho nên cậu rất nhanh liền lướt tới dãy số lạ duy nhất.
Vì hôm đó Tống Tử Kỳ không hề liếc đến số điện thoại của Trần Lãng mà đã giật điện thoại lại , cho nên đến hôm nay, mới là lần đầu tiên cậu nghiêm túc nghiên cứu số điện thoại của Trần Lãng ...... Sau đó cậu liền phát hiện, số đuôi của Trần Lãng vậy mà lại là 250! Ha ha ha ha! Ha ha ha! Ha...... Ha?
Nói như vậy, chẳng lẽ số di động nam thần lưu lại......
Không phải của Trần Lãng?!
Cho nên nói, số di động nam thần lưu lại, là của hắn?
Cho nên nói......
Lượng thông tin quá lớn, đại não Tống Tử Kỳ lập tức có chút không phản ứng kịp.
Ngay lúc đại não Tống Tử Kỳ chết máy, âm thanh nhấc nhở tin nhắn lại bỗng nhiên vang lên.
Cậu lại nhận được một cái tin nhắn.
Theo bản năng Tống Tử Kỳ click mở liền thấy, tin nhắn kia vậy mà đến từ dãy số cậu vừa lật đi lật lại nhiều lần, dãy số hư hư thực thực kia thật sự là số di động của nam thần.
Đến nỗi nội dung tin nhắn, cùng lúc trước không khác nhau lắm = =.
-- Bạn tên là gì?
Nghĩ đến tin nhắn này có khả năng là của nam thần, Tống Tử Kỳ liền kích động đến cả người đều không ổn.
Tống Tử Kỳ có chút không dám xác định tin nhắn này rốt cuộc có phải của nam thần không, cắn ngón tay trong chốc lát, Tống Tử Kỳ thật cẩn thận trả lời -- vậy cậu tên là gì?
Mỗi một giây chờ đợi đối với Tống Tử Kỳ mà nói là một loại dày vò, cậu có cảm giác trái tim nhỏ của mình giống như bị vứt vào trong chảo dầu, nóng hừng hực, khiến trái tim đập thật nhanh thật nhanh, phảng phất như ngay lập tức liền chui ra từ lồng ngực.
Sau một phút đồng hồ, lại một tin nhắn tới.
-- tôi tên là Lương Bá Nhã.
Trái tim Tống Tử Kỳ tức khắc sôi trào, như cảm giác có vô số pháo hoa "biu~biu~" bay trước mắt cậu nở rộ.
Thật thật nhiều pháo hoa......
Tống Tử Kỳ kích động đến mức phải chạy một vòng trong ký túc xá mới bình tĩnh lại, run run móng vuốt đánh chữ trên di động -- xin chào, tôi tên là Tống Tử Kỳ.
...... Từ từ, nam thần hình như cho rằng cậu là nữ, nhưng mà nhìn ngang nhìn dọc, Tống Tử Kỳ cái tên này hoàn toàn không giống tên của một em gái nha!
Vì thế Tống Tử Kỳ lại cắn ngón tay, tiếp tục run rẩy móng vuốt đánh chữ -- xin chào, mình tên là Tống Kỳ.
Đặt tay vào nút gửi, click gửi đi.
Nhìn tin nhắn được gửi đi thành công, trái tim nhỏ của Tống Tử Kỳ lại bùm bùm nhảy loạn lên, sau khi cắn ngón tay một lát, cậu lại tiếp tục run run móng vuốt đánh chữ -- cảm ơn cậu lần trước đã giúp mình nhặt di động.
Một phút đồng hồ sau, tin nhắn trả lời của nam thần lại tới nữa.
-- không cần khách khí, chỉ là thuận tay thôi.
Trái tim nhỏ của Tống Tử Kỳ lại thình thịch chạy loạn, cảm giác cả người có chút lâng lâng, ngay lập tức tại chỗ thăng thiên.
Giờ này khắc này, cậu phi thường muốn ôm di động ngao ngao tại chỗ quay cuồng, bởi vì cậu thật sự rất vui, sống hơn hai mươi năm, cậu chưa bao giờ có ngày nào vui vẻ đến thế.
Vui vẻ đến mức cho dù có chết đi ngay lập tức, cậu cũng không hối tiếc.
Lúc trước Tống Tử Kỳ không thể hiểu tại sao fan lại có thể điên cuồng theo đuổi idol đến thế, nhưng từ khi làm fan của Bạch Y Tống Tửu, cậu mới dần dần lý giải được tại sao những fan não tàn lại điên cuồng cùng cuồng nhiệt đến thế.
Ngay khi bạn yêu thích một thần tượng nào đó, người đó đối với bạn mà nói chính là ánh sáng. Lúc cuộc đời bạn rơi vào vực sâu của bóng tối, chính hào quang của hắn có thể xuyên thấu mê trùng hắc ám, cho bạn sức mạnh để đi tiếp, nhưng dù có xa xôi không thể với tới, bọn họ lại giống như ánh lửa hấp dẫn thiêu thân, vô luận có cố gắng đến cỡ nào, cũng không tài nào chạm được.
Thế nhưng hiện tại, ánh sáng của cậu vậy mà lại chủ động hướng tới cậu.
Quả thật giống như nằm mơ vậy.
Tống Tử Kỳ vẻ mặt mộng ảo vươn tay tới, ở trên đùi chính mình hung hăng véo một cái.
"Ngao