Editor: Mike-kun
Vì tránh cho việc phun máu ngay tại chỗ mà chết, Tống Tử Kỳ vội vàng di dời tầm mắt. Cậu vội vàng cúi đầu xuống, lại lơ đãng thấy được bắp đùi ngay dưới khăn tắm của Lương Bá Nhã.
Hai chân của Lương Bá Nhã thon dài mà thẳng tắp, tầm mắt của Tống Tử Kỳ gần như dán vào đùi của Lương Bá Nhã, dời cũng không dời. Hiện tại cậu cuối cùng cũng đã hiểu được, tại sao giới giải trí lại có nhiều nam thần nổi danh nhờ "Chân dài" như vậy.
Đàn ông có dáng người đẹp mà chân còn đặc biệt dài, vốn dĩ đã tự mang theo ba phần đẹp trai. Huống chi còn là người lớn lên vốn đã đẹp trai, có diện mạo cùng dáng người cộng lại, quả thật chính là mọi việc đều thuận lợi.
Ngay khi Tống Tử Kỳ nhìn chằm chằm chân dài của Lương Bá Nhã mà miên man bất định, Lương Bá Nhã bỗng nhiên xoay người lại. Tống Tử Kỳ cho rằng Lương Bá Nhã đã phát hiện ra tầm mắt rình coi của chính mình, liền vội vàng xoay đầu đi chỗ khác.
"Có thể cầm giúp tôi một ít quần áo được không?"
Thanh âm hơi hơi trầm thấp của Lương Bá Nhã vang lên.
Tống Tử Kỳ ngừng một chút, vội vàng gật gật đầu: "Đương nhiên là có thể, để tôi cầm giúp cậu."
Cậu vừa quay mặt sang, liền đối diện với thân trên đang trần trụi của Lương Bá Nhã. Mặt Tống Tử Kỳ nóng lên, vội vàng dời đi tầm mắt, sau đó vươn bàn tay không cầm di động, nhận lấy đống quần áo không cầm hết được trong lồng ngực của Lương Bá Nhã.
Lương Bá Nhã nhẹ giọng nói cảm ơn, rồi đưa một phần quần áo cho Tống Tử Kỳ.
Tống Tử Kỳ yên lặng nhận lấy quần áo Lương Bá Nhã đưa qua, sau đó, cả người cậu đều cứng lại...... Chờ đã, phía dưới đống quần áo, cái thứ ít vải đó là cái gì?
Từ từ, cái thứ đó sẽ không phải như cậu tưởng tượng đi...... Ha ha hẳn là không có khả năng ha......
Nhưng mà cái thứ có thể dùng từ "Mảnh" để hình dung còn có thể là cái gì a a a!
Tống Tử Kỳ nhịn không được lại dùng tay nhẹ nhàng sờ soạng một chút, cái hình dạng này, cái xúc cảm này...... Không thể nghi ngờ nhất định chính là qυầи ɭóŧ!
Chờ một chút! Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Nói không chừng đây không phải là qυầи ɭóŧ của nam thần mà là của cái mặt hàng Diệp Trọng Nhã thì sao!
Tóm lại! Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Cuối cùng Tống Tử Kỳ vất vả lắm mới bình tĩnh được, thì Lương Bá Nhã cũng đã ôm hết đống quần áo trở lại, Tống Tử Kỳ giống như cô vợ nhỏ, vội vàng dung dăng dung dẻ đi theo.
Sau đó Lương Bá Nhã gấp xong quần áo ở phòng khách rồi đưa đến phòng của ba mẹ hắn, Tống Tử Kỳ yên lặng ôm đống quần áo còn lại đứng ở cửa ngoan ngoãn chờ Lương Bá Nhã.
Rất nhanh, Lương Bá Nhã liền đi ra, ôn nhu nói cảm ơn với cậu, rồi nhận lấy đống quần áo trong tay Tống Tử Kỳ, xoay người đi vào phòng hắn.
Còn chưa kịp hoàn toàn phản ứng từ thanh âm mê hoặc của nam thần, Tống Tử Kỳ ngây ngốc đứng trước cửa phòng của Lương Bá Nhã. Thẳng cho đến khi cánh cửa trước mặt bị "Phanh" một tiếng đóng lại, lúc này cậu mới chậm rãi hồi phục lại tinh thần ......
Trời má, lượng tin tức xảy ra của cả ngày hôm nay thật sự là quá lớn, cậu thật sự có thể dựa vào hồi ức của đêm nay mà nhấm nháp lại cuộc đời!
▪︎ Không hiểu lắm, nhưng mà tui đoán ý của thụ là hồi ức của ngày hôm nay có thể về già rồi nhấm nháp ????
Nhưng mà từ từ......
Trong tay của cậu thế quái nào lại còn một thứ hơi mỏng, cái thứ rất ít vải đó?!
Tống Tử Kỳ cúi đầu, mới phát hiện. Vì hồi nãy Lương Bá Nhã lấy đồ từ trong ngực cậu, lại không cẩn thận bị ngón út của cậu câu lấy ...... Cho nên trước mắt mà nói, cái qυầи ɭóŧ kia vẫn còn ở trên tay cậu.
Bị ngón út câu lấy......
Ngón út......
Câu lấy......
Đm!
Nhưng vào lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra.
Lương Bá Nhã đứng ở cửa phòng, một nửa khuôn mặt bị bao phủ dưới ánh sáng di động của Tống Tử Kỳ, nửa khác lại bị giấu trong bóng tối, cái này khiến cho vẻ mặt của hắn nhìn qua vô cùng cao thâm khó đoán, không thể nắm bắt.
Lương Bá Nhã rũ mi mắt, ánh mắt sâu thẳm, khiến Tống Tử Kỳ sợ tới mức đem lời nói nguyên bản muốn nói ra nuốt trở lại trong bụng.
Sau một hồi, Lương Bá Nhã mới ôn thanh mở miệng nói: "Qυầи ɭóŧ của tôi......"
Tống Tử Kỳ sửng sốt, vội vàng nơm nớp lo sợ trình lên đôi tay: "Xin xin lỗi...... Không cẩn thận liền......"
Lương Bá Nhã yên lặng nhận lấy qυầи ɭóŧ trong tay Tống Tử Kỳ, hắn nhìn Tống Tử Kỳ một cái, lại lần nữa xoay người đóng cửa.
"...... Không chú ý còn ở trong tay tôi......"
Tống Tử Kỳ yếu ớt giải thích, cứ như vậy bị nhốt ở ngoài cửa không chút lưu tình.
Tống Tử Kỳ: "......QAQ"
Tống Tử Kỳ ủy ủy khuất khuất nhìn xuống hai tay của mình ...... Cậu đâu có cố ý đâu! Cậu đâu có muốn trở thành tên biếи ŧɦái trộm qυầи ɭóŧ của nam thần đâu!
...... Từ từ.
Qυầи ɭóŧ của nam thần?!
Cho nên vừa rồi cái qυầи ɭóŧ kia, thật ra là của nam thần?! Cậu thế mà đã tự tay sờ đến qυầи ɭóŧ của nam thần?!!
Tống Tử Kỳ ngây ngốc cúi đầu xuống, nhìn hai tay của mình...... Chính là đôi tay này! Đôi tay đã được nam thần ban phước ĐM! Hôm nay cậu sẽ không rửa tay! Không đúng! Một tuần! Không đúng! Một tháng! Không đúng! Một năm sẽ không rửa tay ngao ngao ngao!
Tống Tử Kỳ lâng lâng đi về phòng của Diệp Trọng Nhã, liền phát hiện Diệp Trọng Nhã đã tìm được cây nến, hơn nữa còn thắp nến rồi.
Nhìn gương mặt của Diệp Trọng Nhã trong ánh nến mờ nhạt, Tống Tử Kỳ không khỏi có chút hoảng hốt. Nói đến cũng thật kỳ quái, rõ ràng ngay từ đầu cậu đã thấy Diệp Trọng Nhã với Lương Bá Nhã không có mấy giống nhau, nhưng mà hiện tại, sau khi quen thuộc cậu ngược lại lại thấy hai người kia càng nhìn càng giống, vừa thấy đã biết đó là hai anh em.
Diệp Trọng Nhã giống Lương Bá Nhã như vậy, nhóc đó ở trên trường nhất định sẽ rất được hoan nghênh đi?
Tống Tử Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Trọng Nhã một hồi, cậu mới dần dần mà phản ứng lại, gãi gãi lòng bàn tay của mình một cái, sau đó Tống Tử Kỳ mở miệng nói: "Nếu đã cúp điện rồi, vậy thì buổi bổ túc hôm nay liền đến đây thôi, anh đi về trước."
Diệp Trọng Nhã nghiêng nghiêng đầu: "Bên ngoài hiện tại vẫn đang mưa to đó, anh xác định là muốn đội mưa đi về sao?"
Tống Tử Kỳ gật gật đầu: "Anh thấy trời chắc sẽ mưa cả đêm, phỏng chừng cả đêm cũng sẽ không ngừng, G đại có gác cổng, anh mà không đi về nói không chừng đêm nay sẽ bị nhốt ở ngoài ký túc xá, đến lúc đó chỉ có thể ngủ ở dưới cầu vượt thôi."
Diệp Trọng Nhã chớp chớp đôi mắt: "Anh có thể ngủ ở nhà em một đêm mà, em không ngại cho anh mượn một nửa cái giường đâu......"
"Sao lại không biết xấu hổ như vậy được." Tống Tử Kỳ yên lặng lắc lắc đầu.
"Nếu anh cảm thấy ngại, có thể lựa chọn lấy thân báo đáp đó......" Diệp Trọng Nhã cười tủm tỉm nói.
Tống Tử Kỳ: "...... Em xem phim thần tượng não tàn nhiều quá rồi đó, không nói nhiều với em nữa, anh phải về đây, hôm nay anh còn chưa thu quần áo đâu."
Khi Tống Tử Kỳ đẩy cửa ra khỏi phòng Diệp Trọng Nhã, thì lại vừa vặn đụng phải Lương Bá Nhã đang đứng ở trước cửa phòng.
Nhìn chiếc dù trong tay Lương Bá Nhã, Tống Tử Kỳ yên lặng nghĩ --
Có lẽ cái này không phải "Vừa khéo" đâu, Lương Bá Nhã là đặc biệt đứng ở đây chờ cậu sao?
"Anh chắc không mang dù đi," Lương Bá Nhã cúi đầu nhìn Tống Tử Kỳ, ôn thanh nói, "Cho anh, tuy mưa lớn như vậy...... phỏng chừng cái dù này cũng sẽ không có tác dụng gì."
Tống Tử Kỳ ngây ngốc nhận lấy chiếc dù Lương Bá Nhã đưa qua, trái tim lại vì hành động lơ đãng này mà đập dồn dập.
"Còn có, đây là áo khoác của tôi," Lương Bá Nhã một bên nói, một bên đưa áo măng tô cho Tống Tử Kỳ, "Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, đã thấp mà còn mưa lớn, mặc vào đi, coi chừng bị cảm đó."
Tai Tống Tử Kỳ hơi hơi nóng nhẹ giọng nói cảm ơn, nhưng trong lòng điên cuồng spam "Ngao ngao ngao nam thần của tui sao lại có thể mê hoặc như vậy!" "Lỗ tai của tui muốn mang thai rồi!"......
Đôi tay run nhè nhẹ nhận lấy chiếc áo khoác còn phảng phất nhiệt độ cơ thể của Lương Bá Nhã, tiểu nhân trong lòng Tống Tử Kỳ tung ta tung tăng chạy mấy chục vòng.
Nam thần vừa mới nói với cậu --
Coi chừng bị cảm đó......
Thật ôn nhu.
Thanh âm của nam thần thật ôn nhu.
Tống Tử Kỳ nhẹ nhàng đem cái áo khoác kia ôm vào ngực, cả người có chút lâng lâng......
Nam thần hôm nay, thật sự rất ôn nhu.
Nhưng vào lúc này, thanh âm của Diệp Trọng Nhã bỗng nhiên lại vang lên: "Anh hai, anh thật gian xảo! Em cũng muốn! Tử Kỳ, đây là áo khoác của em......"
Nhìn vẻ mặt của Diệp Trọng Nhã như đứa trẻ tranh đường, Tống Tử Kỳ yên lặng lựa chọn cự tuyệt: "Không cần, một cái là đủ rồi, hai cái là quá nhiều."
Tử Kỳ?
Sao cậu lại không biết bọn họ từ khi nào lại thân như vậy?
Hơn nữa nhóc hùng hài tử kia sửa miệng từ khi nào a? Gọi thẳng tên của cậu còn chưa tính, không gọi cậu là thầy thì ít nhất cũng phải gọi là anh chứ!
...... Bất quá quan trọng nhất chính là, ai lại muốn mặc một cái áo khoác lông xù trắng bóng chứ, không chỉ ở mũ có hai cái tai thỏ trắng bóng dài nhoằng
, sau mông còn có một cục lông xù đuôi thỏ. Cái áo khoác kia chỗ nào cũng tản ra hơi thở nồng đậm ác ý bán manh của con thỏ nha!
Vẻ mặt của Diệp Trọng Nhã lập tức thất vọng: "Thật sự không cần sao?"
Hắn vô cùng đáng thương nhìn Tống Tử Kỳ, phảng phất như việc Tống Tử Kỳ từ chối hắn là một tội ác tày trời.
Nhưng Tống Tử Kỳ lại lần nữa lãnh khốc cự tuyệt hắn: "Thật sự không cần."
Diệp Trọng Nhã lập tức bày ra vẻ mặt lã chã chực khóc, ngay cả ngốc mao trên đầu cũng héo héo xuống.
"Để tôi đưa anh xuống."
Thời điểm Tống Tử Kỳ đẩy cửa ra, Lương Bá Nhã ở phía sau cậu nói.
"Không...... Không cần, tôi biết đường mà," Tống Tử Kỳ thụ sủng nhược khinh, "Không sao đâu, tôi có thể tự mình đi."
▪︎ Thụ sủng nhược khinh: được sủng ái mà lo sợ.
Lương Bá Nhã nhẹ nhàng cười: "Để tôi đưa anh đi."
Tống Tử Kỳ vội vàng nói: "Thật sự không cần......"
Cuối cùng Lương Bá Nhã vẫn đưa Tống Tử Kỳ xuống, thời điểm hai người đi xuống cầu thang, ở trong không gian tối om. Tống Tử Kỳ một bên cúi đầu để ý cầu thang dưới chân, một bên lại thất thần nghĩ đến chuyện khác.
Ở trong bóng tối, con người ngoại trừ thị giác thì mọi giác quan khác đều được phóng đại vô tận. Tống Tử Kỳ đi ở phía trước, phảng phất như có thể nghe thấy tiếng hô hập bình