Editor: Mike-kun
Tống Tử Kỳ theo bản năng nhìn về hướng phòng của Lương Bá Nhã: “Vậy anh em bây giờ có sao không?”
Diệp Trọng Nhã nhún vai: “Vừa mới ngủ thôi, anh nói xem anh ấy lớn như vậy, mà lại không biết chiếu cố thân thể của mình……”
Tống Tử Kỳ nhìn biểu tình ông cụ non của Diệp Trọng Nhã, thất thần cười một chút: “Vậy anh em uống thuốc chưa?”
Diệp Trọng Nhã chống cằm nói: “Anh em chưa bao giờ uống thuốc khi bị bệnh cả, ngủ một giấc là hết.”
Tống Tử Kỳ thất thần lên tiếng: “…… À.”
Tâm tư của cậu, tất cả đều bay về cái cửa phòng đang đóng chặt kia rồi. Một lát sau, cậu mới hồi phục tinh thần, tiếp tục hỏi Diệp Trọng Nhã: “Vậy bây giờ anh em ổn hơn chưa?”
Diệp Trọng Nhã chớp chớp mắt: “Anh đi xem chẳng phải sẽ biết sao.”
Tống Tử Kỳ do dự trong chốc lát, vẫn là lắc lắc đầu: “Tập trung học bài của em đi.”
Diệp Trọng Nhã chống cằm vô tội nói: “Em vẫn luôn tập trung đó, chỉ có anh là không tập trung thôi.”
Tống Tử Kỳ: “…… Hai chúng ta vẫn nên tập trung thôi, hiện tại mở sách của em ra, chúng ta tiếp tục học.”
Học bài trong chốc lát, Tống Tử Kỳ bỗng nhiên cảm thấy có chút mắc tiểu, liền để Diệp Trọng Nhã tiếp tục đọc sách, rồi xoay người đi WC.
Khi đi qua phòng của Lương Bá Nhã, Tống Tử Kỳ bỗng nhiên phát hiện cửa phòng của Lương Bá Nhã bị mở ra, cậu dừng chân lại. Ngay khi cậu đang nghi hoặc Lương Bá Nhã đi đâu, thì phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng bước chân.
Tống Tử Kỳ quay đầu, liền phát hiện Lương Bá Nhã đang mặc áo ngủ cầm một cái ly đứng ở phía sau cậu.
Tống Tử Kỳ nhớ rõ máy nước lọc của nhà bọn họ ở phòng khách, lập tức liền hiểu ra, thì ra Lương Bá Nhã vừa mới đi phòng khách lấy nước ấm.
Tống Tử Kỳ theo bản năng đánh giá bộ dáng hiện tại của Lương Bá Nhã, liền phát hiện sắc mặt của Lương Bá Nhã có hơi đỏ, trong mắt còn có ánh nước, không biết có phải là vì nhiệt độ cơ thể quá cao hay không. Hắn cũng không giống trước cài nút áo đến nút cuối cùng, mà hơi mở rộng cổ áo, lộ ra một mảnh da thịt phiếm hồng.
Nhìn thấy Tống Tử Kỳ, Lương Bá Nhã rõ ràng hơi dừng một chút, hắn rũ mi mắt đánh giá Tống Tử Kỳ trong chốc lát.
Bị tầm mắt của nam thần chỉa vào, trong nháy mắt Tống Tử Kỳ có chút khẩn trương, cậu ho khan một chút, rồi khô cằn nói: “Nghe nói cậu bị cảm…… Hiện tại đã khá hơn chút nào chưa?”
Lương Bá Nhã nhìn đỉnh đầu của Tống Tử Kỳ, sau một lát mới nhàn nhạt ừ một tiếng.
“Cái kia, ngày hôm qua…… Cảm ơn quần áo của cậu,” Tống Tử Kỳ có chút biệt nữu dùng ngón tay vân vê góc áo, “Quần áo tôi đã giặt sạch rồi, nhưng mà hiện tại còn chưa khô, lần sau tới tôi sẽ trả cho cậu.”
Lương Bá Nhã im lặng một lát, mới chậm rãi mở miệng: “Anh không bị cảm à?”
Tống Tử Kỳ vội vàng lắc lắc đầu: “Nhờ quần áo của cậu, tôi mới không bị cảm.”
Lương Bá Nhã gật gật đầu, xoay người về phòng chính mình, ngay khi hắn sắp lại lần nữa “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, thì Tống Tử Kỳ đã do dự mà mở miệng: “Cái kia……”
Bàn tay đóng cửa của Lương Bá Nhã dừng lại, hắn ngừng lại dường như đang đợi Tống Tử Kỳ nói tiếp.
Tống Tử Kỳ ho nhẹ hai tiếng: “Cái kia, nếu đã bị cảm…… thì phải nhớ uống nhiều nước ấm.”
Uống nhiều nước ấm……
Uống nhiều nước ấm……
Cậu vậy mà lại nói nam thần uống, nhiều, nước, ấm
Tống Tử Kỳ suýt nữa đã bị “Cái khó ló cái khôn” của mình mà 囧 rồi.
Lương Bá Nhã dừng một chút, sau đó cười khẽ một tiếng: “Được, tôi biết rồi.”
Tống Tử Kỳ yên lặng nhìn Lương Bá Nhã đóng cửa phòng lại, sau đó buồn rầu nắm tóc.
Huhu, cậu lại ở trước mặt nam thần bán xuẩn rồi ……
Dạy Diệp Trọng Nhã học xong, Tống Tử Kỳ liền trở về ký túc xá.
Đứng ở trên ban công, Tống Tử Kỳ yên lặng nhìn chằm chằm cái áo khoác trên đỉnh đầu, rồi cầm lấy sào phơi đồ, thu áo khoác xuống.
Áo khoác đã khô không sai biệt lắm, Tống Tử Kỳ cúi đầu ngửi ngửi mùi hương trên áo khoác, mặt trên có mùi bột giặt cậu quen thuộc. Chẳng qua do quá quen thuộc, nên mang theo mùi vị khiến tim cậu đập nhanh.
Ngay khi Tống Tử Kỳ cúi đầu ngửi mùi hương trên áo khoác, thì cửa ký túc xá bỗng nhiên bị đẩy ra.
Vì thế ngay khi Tề Lượng đẩy cửa ký túc xá đi vào, thì thấy được vẻ mặt mê say khi ngửi mùi áo khoác của Tống Tử Kỳ.
Tống Tử Kỳ: “……”
Tề Lượng: “……”
Sau một lúc lâu, sắc mặt Tề Lượng bình tĩnh như thường đi đến.
Tống Tử Kỳ: “Khụ khụ, mày hiểu lầm rồi, kỳ thật tao vừa mới…… Tao vừa mới …… chùi nước mũi mà thôi.”
Tề Lượng nhàn nhạt nhìn cậu một cái: “……À.”
Tống Tử Kỳ giả khụ hai tiếng, rồi yên lặng thu áo khoác lên.
Sau một hồi lâu, Tề Lượng bỗng nhiên nói một câu: “Biểu tình vừa rồi của mày, có hơi biếи ŧɦái.”
Tống Tử Kỳ: “……”
Sau một lúc lâu, Tống Tử Kỳ bỗng nhiên dời chiếc ghế nhỏ sang bên cạnh Tề Lượng: “Mày có đi BML không?”
Tề Lượng mở sách: “Tự dưng lại hỏi tao cái này làm gì?”
Tống Tử Kỳ chống cằm, học bộ dạng của Diệp Trọng Nhã chớp chớp mắt: “Bởi vì lần trước mày chưa cho tao đáp án mà.”
Tề Lượng cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Không đi.”
Tống Tử Kỳ tiếp tục học bộ dáng bán manh của Diệp Trọng Nhã: “Đi mờ đi mờ đi mờ, tao quyết định đi rồi, cho nên bọn mình cùng đi đi.”
Tề Lượng rốt cuộc ngẩng đầu lên: “Mày định đi BML?”
Tống Tử Kỳ chớp chớp đôi mắt, gật gật đầu: “Cho nên bọn mình cùng đi đi?”
Tề Lượng ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó cự tuyệt: “Vẫn là quên đi…… Bất quá, nghe nói nam thần mày lần này cũng đi?”
Tống Tử Kỳ cười hắc hắc: “Đúng vậy, cho nên tao mới quyết định đi đó!”
Tề Lượng giơ tay đem quyển sách mở ra khép lại, sau đó nhìn Tống Tử Kỳ một cái: “Tao nhớ cách đây không lâu mày còn mang bộ dáng thất tình mà ……”
Tống Tử Kỳ ho nhẹ một tiếng: “Tất cả đều đã qua, tóm lại hiện tại, bắt đầu lại từ đầu, Ừm, bắt đầu lại từ đầu.”
Tề Lượng chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tống Tử Kỳ: “Không tìm đường chết sẽ không phải chết, mày hiểu không?”
Tống Tử Kỳ: “…… Tao hiểu.”
Tống Tử Kỳ yên lặng đem mặt vùi vào gối, không tìm đường chết sẽ không phải chết, điều này cậu đương nhiên là biết …… Chỉ là khi nhìn thấy nam thần, cậu lại không nhịn được mà muốn đi tìm đường chết!
Sờ sờ áo khoác bên cạnh, Tống Tử Kỳ lại nhịn không được đem cái áo khoác kia ôm vào lòng, cậu chậm rãi đem nó đắp lên người, rồi kéo lên trên, che kín nửa khuôn mặt của mình.
Rõ ràng trên áo khoác không có tí nhiệt độ nào, cậu lại phảng phất như có thể cách cái áo này mà cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nam thần……
Còn có mùi hương trên người nam thần nữa ……
Tống Tử Kỳ dần dần ngủ say, trong mơ, cậu lại mơ thấy Lương Bá Nhã.
Lương Bá Nhã ở trong mơ mặc cái áo ngủ cậu từng gặp qua, hai tròng mắt ánh lên hơi nước, sắc mặt hơi phiếm hồng, hiển nhiên là bộ dáng bị cảm nguy kịch.
Trong mơ cậu mặc áo blouse trắng của bác sĩ, tay trái cầm ống nghe, tay phải cầm kim tiêm.
Sau đó, Tống Tử Kỳ mặc áo house trắng, tay cầm kim tiêm từng bước đi đến Lương Bá Nhã sắc mặt hơi phiếm hồng, áo ngủ trước ngực hơi mở rộng.
“Bị cảm mạo rất khó chịu đi? Không sao, tôi chích cho cậu một cái là ổn rồi ……”
Lương Bá Nhã trong mơ ngoan đến kỳ cục, sắc mặt hắn ửng đỏ nhìn Tống Tử Kỳ, sau đó chậm rãi vươn ngón tay thon dài trắng nõn cởi nút áo trước ngực ……
Trong mơ, Tống Tử Kỳ nhìn chính mình tùy ý “Muốn làm gì thì làm” Lương Bá Nhã, hết sức lâng lâng.
Ngay khi cậu sắp tới gần Lương Bá Nhã, thì ngay sau đó, cảnh tượng trong mơ chợt biến đổi ——
Lương Bá Nhã mặc áo blouse trắng vừa vặn, trên mũi mang theo gọng kính vàng tràn ngập hơi thở tinh anh, trước ngực treo một bộ ống nghe, trên ngực để một cây bút máy kim sắc nhìn qua liền biết sang quý.
Dáng người thon dài cân xứng của Lương Bá Nhã bị áo blouse trắng phác hoạ đến vô cùng nhuần nhuyễn, dưới áo trắng là một cặp chân dài thẳng tắp hữu lực, tay cầm theo dao mỗ trắng nõn, thon dài, khớp xương rõ ràng.
…… Từ từ, dao mổ?
Dao mổ á!
Tống Tử Kỳ trợn mắt há mồm nhìn Lương Bá Nhã mặc áo blouse trắng cầm dao mổ từng bước lại gần cậu, lập tức cả người đều không ổn…… Trong mơ mặt mày Lương Bá Nhã lãnh đạm, mắt kính gọng vàng dưới ánh sáng lóe lên từ dao mổ càng trở nên lạnh lùng, cái này khiến cho hắn nhìn qua càng thêm cao thượng không thể với tới, tràn ngập khí chất cấm dục, chỉ có thể nhìn xa mà không thể chạm vào.
Ngay khi dao mỗ trong tay Lương Bá Nhã rơi xuống giữa hai chân cậu, Tống Tử Kỳ lập tức liền bị doạ tỉnh.
Tống Tử Kỳ bị dọa tỉnh như con rùa xoay người từ trên giường bò dậy, áo khoác trên người cũng rơi xuống một bên.
Nhìn áo khoác bên người, Tống Tử Kỳ dần dần phục hồi lại tinh thần ……Vừa rồi cậu mới mơ sao?
Yên lặng đem mặt chôn ở lòng bàn tay, Tống Tử Kỳ nhịn không được ở trong lòng rít gào, vì sao giấc mơ của cậu lại khẩu vị nặng như vậy a a! Sao lại mơ như vậy! Sao lại mơ bị nam thần cắt jj a!
Tuy nam thần mặc áo blouse trắng rất đẹp…… Nhưng cậu nhất định sẽ bởi vậy mà sinh ra bóng ma tâm lý đó!
Bây giờ cậu cũng đã có bóng ma tâm lý rồi đó!
Tống Tử Kỳ chôn mặt, lại thống khổ gãi gãi tóc, cho nên thế quái nào cậu lại mơ loại mộng này a?!
…… Nhất định là vì gần đây cậu hay YY nam thần ở trong mơ nên mới bị trừng phạt đó!
Nhất định là vì cậu đối hắn sinh ra cảm giác tội lỗi, nên mới mơ giấc mơ này đó.
Tống Tử Kỳ hung hăng nắm tóc, than ngắn thở dài đi xuống giường rửa mặt.
Cậu cũng không muốn mơ loại giấc mơ như vậy đâu ……
Nhưng vấn đề là, cậu ở hiện thực không làm được gì, cho nên chỉ có thể ở trong mơ thoải mái một chút thôi.
Tối nay, ngay khi Tống Tử Kỳ tràn đầy mong đợi chuẩn bị trả áo khoác cho Lương Bá Nhã, thì lại phát hiện cửa phòng của Lương Bá Nhã đóng chặt, bên trong không có động tĩnh nào, dường như không có một bóng người.
Tống Tử Kỳ do dự một chút, ôm áo khoác trong tay hỏi Diệp Trọng Nhã: “Anh em đâu? Chưa về à?”
Diệp Trọng Nhã chống cằm nhìn cậu: “Tối nay anh em không về.”
Tống Tử Kỳ sửng sốt một chút: “A? Không về?”
Rõ ràng là hôm qua cậu còn nói hôm nay cậu trả quần áo mà……
Diệp Trọng Nhã chớp chớp mắt: “Bình thường anh em đều ngủ ở đó, chỉ là mấy ngày nay vì có việc nên mới về nhà ngủ thôi……”
Tống Tử Kỳ lại sửng sốt một chút: “Là, là vậy sao?”
Cậu ôm áo khoác trong tay, bỗng nhiên cảm thấy chính mình hơi ngốc.
Cậu chỉ là trả quần áo thôi mà, cho dù Lương Bá Nhã không có ở nhà, chẳng lẽ cậu cũng không thể trả sao?
Diệp Trọng Nhã chống cằm: “Anh ném quần áo vô phòng anh ấy là được, ném chỗ nào cũng được hết, dù sao khi anh ấy về cũng sẽ giặt lại à.”
Tống Tử Kỳ ôm quần áo trong tay, sửng sốt: “Anh đã giặt rồi mà.”
Diệp Trọng Nhã thả tay: “Anh ấy là vậy đó, đặc biệt quy mao ╮(╯▽╰)╭……”
▪︎ 龟毛: là một người vô cùng nhàm chán, rất không thú vị, quá nghiêm túc mà sinh ra một vài hành vi khác hẳn với người thường, rối rắm một vài sự tình hoặc chi tiết mà người thường không quá để ý, đối với một vài sự vật sự việc có sự kiên trì khó hiểu, còn là sự kiên trì không được tán thưởng. Hoặc chỉ người làm việc rụt rè, không dứt khoát. Cũng có thể chỉ người làm việc không có chút quyết đoán, nói một đằng làm một nẻo, lề mà lề mề, người có chủ nghĩa siêu hoàn mỹ, bới xương trong trứng, quá mức câu nệ, mọi việc đều nghĩ không thoáng...
~> theo baidu
Tống Tử Kỳ đi đến trước phòng của Lương Bá Nhã, duỗi tay cầm tay nắm cửa.
Phòng của Lương Bá Nhã không có khóa, cậu chỉ hơi di