Editor: Mike-kun
Tống Tử Kỳ nghĩ, tay cậu đen cả đêm, có lẽ chính là vì để tích vận khí vào giờ phút này.
Kỹ năng làm lạnh đã xong, cuối cùng cũng có thể phóng ra đại chiêu rồi!
Nhìn bóng dáng của Lương Bá Nhã, trái tim Tống Tử Kỳ đập bang bang.
Đây là một cơ hội!
Đây là một cơ hội tốt!
Cho dù sau khi xong việc cậu có bị nam thần chất vấn đi chăng nữa, thì cậu cũng có lý do không phải sao?
Bởi vì đây là đại mạo hiểm, bởi vì cậu là bị yêu cầu phải làm như vậy......
Có lẽ là vì uống lên không ít rượu, cho nên đại não của Tống Tử Kỳ vốn dĩ đã có chút choáng váng, sau lại bị sắc đẹp của nam thần xông lên não, sắc tâm của cậu lập tức nổi lên, sắc đảm bao thiên.
▪︎ Sắc đảm bao thiên: háo sắc đến liều mạng.
Vào giờ phút này, trong não của cậu dường như có một tiểu thiên sứ và một tiểu ác ma đánh nhau --
Tiểu thiên sứ · Tống Tử Kỳ: "Hôn đi!"
Tiểu ác ma · Tống Tử Kỳ: "Hôn đi! Hôn đi!"
Tiểu thiên sứ · Tống Tử Kỳ: "Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"
Tiểu ác ma · Tống Tử Kỳ: "Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi nào!"
Trong nháy mắt Tống Tử Kỳ đã bị sắc tâm đánh bại, đại não của cậu nóng lên, chậm rãi tiến đến, sau đó một tay vòng qua bả vai của Lương Bá Nhã, chống ở cánh cửa.
Lương Bá Nhã dừng lại, hơi hơi nghiêng mặt sang, Tống Tử Kỳ nhìn sườn mặt soái khí của Lương Bá Nhã, trái tim nhỏ lập tức bùm bùm nhảy dựng lên. Đại não trong nháy mắt trống rỗng, sau đó cậu đột nhiên áp sát lại, hướng đường cong hơi hơi nhếch lên trên khóe môi của Lương Bá Nhã hôn lên.
Trong nháy mắt Tống Tử Kỳ nín thở ngưng thần, thận trọng cảm thụ độ ấm trên môi.
Giữa mắt và mũi, dường như chỉ có mỗi hơi thở của Lương Bá Nhã.
Đó là thứ chỉ thuộc về Lương Bá Nhã, hơi thở của một người.
Bất quá không đợi Tống Tử Kỳ cẩn thận thưởng thức, thì cậu đã bị đẩy ra.
Lương Bá Nhã dùng mu bàn tay xoa xoa khóe môi, biểu tình lạnh lùng nhìn Tống Tử Kỳ, không biết có phải bởi vì Tống Tử Kỳ ảo giác hay không, mà hình như thần sắc của Lương Bá Nhã có phần chật vật.
Cơ mà không đợi Tống Tử Kỳ nhìn cẩn thận, thì sắc mặt của Lương Bá Nhã đã lãnh đạm như cũ.
"Ha ha thật xin lỗi thật xin lỗi! Đừng hiểu lầm nha! Cái kia chẳng qua chỉ là đánh bài thua mà thôi!"
Tương Du Tây Qua thấy bầu không khí giữa hai người hình như có chút xấu hổ, liền vội vàng tiến lên giúp Tống Tử Kỳ giải thích.
"Người anh em, không có việc gì đi? Đều là nam nhân thôi mà, bị hôn một cái cũng không mất miếng thịt nào đâu, đừng để ý nha."
Giới Mạt Mang Quả cũng tiến lên giúp Tống Tử Kỳ giải vây.
Có hai tên ngu ngốc này tham gia, bầu không khí hiện trường nguyên bản có chút xấu hổ lập tức liền bị đánh vỡ.
Tống Tử Kỳ mím môi, cậu trộm nhìn Lương Bá Nhã một cái, xấu hổ mở miệng: "...... Thật xin lỗi."
Không biết có phải bởi vì Tống Tử Kỳ ảo giác hay không, mà cậu tổng cảm thấy sắc mặt của Lương Bá Nhã hình như càng lạnh hơn.
Tương Du Tây Qua và Giới Mạt Mang Quả giải thích nửa ngày, nhưng Lương Bá Nhã chỉ nhàn nhạt nhìn ba người họ một cái, rồi tiếp tục xoay người trở về phòng.
Cửa "Phanh" một tiếng đóng lại.
Tống Tử Kỳ sờ sờ khóe môi của mình, hơi ấm kia dường như vẫn còn tàn lưu trên khóe môi của cậu.
Nghĩ lại, dường như vẫn còn có thể cảm nhận được nhịp đập dồn dập trong lồng ngực của chính mình.
Mặc dù cái hôn kia cũng không được xem như là một cái hôn chân chính, nhưng mà vẫn như cũ khiến trái tim Tống Tử Kỳ đập không thôi.
"Thật cao lãnh ......"
Tương Du Tây Qua nhìn cánh cửa bị đóng lại, yên lặng phun tào một câu.
Giới Mạt Mang Quả duỗi tay vỗ vỗ bả vai của Tống Tử Kỳ: "Đi thôi đi thôi, chúng ta trở về đi, tiếp tục đánh bài nào!"
Tống Tử Kỳ còn đang thất thần, thì bị cánh tay của Tương Du Tây Qua chộp lấy bả vai, đem cậu kéo về phòng.
Tống Tử Kỳ vừa yên lặng nhìn căn phòng của Lương Bá Nhã một lần cuối cùng, thì đã bị Tương Du Tây Qua kéo vào phòng.
Tống Tử Kỳ cùng bọn Tương Du Tây Qua đánh bài đến 3, 4 giờ sáng, cuối cùng cũng thật sự chịu không nổi, mà Tương Du Tây Qua và Giới Mạt Mang Quả cũng lười đi về, liền dứt khoát ngủ ngay dưới đất phòng của Tống Tử Kỳ. Đôi mắt Tống Tử Kỳ không mở nổi nữa, liền ngay cả tắm cũng không thèm, đi ngủ luôn.
Đại khái là vì đối với cái "Hôn" kia có ấn tượng quá sâu, tối hôm đó Tống Tử Kỳ lại nằm mơ.
Cùng một cảnh tượng, cùng một nhân vật.
Cậu đứng ở cửa phòng mình, sau lưng là Tương Du Tây Qua với Giới Mạt Mang Quả không thấy rõ mặt, đối diện là Lương Bá Nhã cũng thế, mà cậu lại giống như ban ngày, chậm rãi đi đến Lương Bá Nhã.
Chẳng qua khác với ban ngày chính là, trong mơ cậu không còn nhát gan giống vậy, mà là thoải mái hào phóng đi đến trước mặt Lương Bá Nhã, một tay chống ở cánh cửa phía sau Lương Bá Nhã, thoải mái hào phóng kabedon Lương Bá Nhã.
▪︎ Kabedon thường xuất hiện trong manga hay anime shoujo khi một người dồn một người khác vào vách tường tạo ra tiếng "don", và điều này đã trở nên phổ biến như một "lời tỏ tình" lém lỉnh.
Sau đó cậu đột nhiên áp sát lại, chính xác hôn Lương Bá Nhã.
Tống Tử Kỳ vững chắc hôn Lương Bá Nhã một ngụm, thậm chí còn là nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt, cậu thận trọng dùng đầu lưỡi cạy ra hàm răng của Lương Bá Nhã, thăm dò đầu lưỡi vào trong khoang miệng, môi lưỡi của hai người dần dần quấn quýt lẫn nhau, nước miếng giao hòa......
"Tư Đồ?"
"Tư Đồ!"
Ngay khi Tống Tử Kỳ mơ đến cảnh quan trọng nhất, thì lại bị một thanh âm không hài hòa đánh thức.
Bị người đánh thức từ trong mộng đẹp, Tống Tử Kỳ không tình nguyện mở mắt ra, chẳng qua cậu chỉ vừa mới mở mắt, thì liền thấy được khuôn mặt bự chảng của Tương Du Tây Qua áp lại gần.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa phải đối diện với khuôn mặt bự chảng của Tương Du Tây Qua, trái tim Tống Tử Kỳ suýt chút nữa bay ra khỏi miệng, cậu sợ tới mức khi nói chuyện cũng có chút lắp bắp: "Làm, làm cái gì, mà áp sát lại gần như vậy......"
Tương Du Tây Qua cuối cùng cũng nâng mặt lên: "Bởi vì hồi nãy tôi kêu cậu rất nhiều lần mà cậu không phản ứng đó...... Nói cậu mơ cái gì đẹp lắm hả, mà miệng cứ lép chép, mơ thấy được ăn một bữa tiệc lớn chứ gì?"
Tống Tử Kỳ suýt chút nữa đã bị nước miếng của mình sặc luôn: "...... Phốc!"
"Tôi với Mang Quả đi về trước đây, tối hôm qua ngủ muộn quá còn chưa kịp tắm rửa thay quần áo đâu," Tương Du Tây Qua cúi đầu ngửi ngửi hương vị trên người chính mình, vẻ mặt ghét bỏ, "Thối đến mức tôi cũng có chút không chịu nổi rồi ...... Lát nữa gặp lại."
Sau khi Tương Du Tây Qua và Giới Mạt Mang Quả rời đi, Tống Tử Kỳ cũng cúi đầu ngửi ngửi hương vị chính mình, lập tức cũng có chút không chịu nổi, vì thế liền xoay người chạy vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, Tống Tử Kỳ thay một bộ quần áo sạch sẽ, một bên dùng khăn lông xoa tóc, đi ra khỏi phòng tắm.
Sau đó, Tống Tử Kỳ đứng ở cửa nhìn hướng phòng đối diện ...... Không biết bây giờ Lương Bá Nhã đang làm cái gì ha?
...... Không biết hắn có còn nhớ tới nụ hôn đêm qua không?
Tống Tử Kỳ nhịn không được lại duỗi tay sờ sờ khóe môi của mình, mặc dù nụ hôn kia không được tính là một nụ hôn chân chính ...... Nhưng mà hiện tại khi nhớ lại, khóe môi vẫn như cũ sẽ hơi nóng lên.
Sau khi nhận được tin nhắn hẹn thời gian gặp mặt của Tương Du Tây Qua, Tống Tử Kỳ liền đứng ở trước gương phòng tắm sửa sang lại chính mình. Sau khi xác nhận mọi thứ đều hoàn mỹ, cậu liền âm thầm cho mình một chút dũng khí, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.
Tương Du Tây Qua hẹn Tống Tử Kỳ ở trước hội trường BML, cơ mà bởi vì Tống Tử Kỳ có chút mù đường, cho nên cậu tìm cả nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được hội trường.
Thế nhưng bởi vì đám người trong hội trường quá mức chen chúc, cho nên Tống Tử Kỳ tìm rất lâu cũng không tìm được thân ảnh của Tương Du Tây Qua và Giới Mạt Mang Quả. Thẳng cho đến khi Tương Du Tây Qua gọi điện cho cậu --
"Tư Đồ! Cậu đâu rồi? Sao còn chưa tới?"
Bởi vì xung quanh rất ồn ào, cho nên Tống Tử Kỳ nghe cũng rất lao lực. Sau khi hiểu được ý tứ của Tương Du Tây Qua, cậu mới gân cổ lên trả lời: "Tôi tới rồi đây! Nhưng mà kiếm mãi vẫn không tìm thấy các cậu!"
Bởi vì bên này của Tống Tử Kỳ quá mức ồn ào, cho nên Tương Du Tây Qua cũng không thể không gân cổ lên trả lời: "Tôi đang ở cửa chính bên này nè! Cậu tới nhanh đi! Ha ha, vừa nãy bọn tôi gặp được mấy em gái bên khu phiên xướng đó! Tới đây nhanh đi!"
Sau khi Tống Tử Kỳ treo điện thoại, liền một bên tìm hội trường một bên ở trong lòng nói thầm. Cho dù có là em gái xinh đẹp cậu cũng không thèm đâu! Cậu lại không thích em gái!
...... Bất quá nếu có anh đẹp trai thì cậu có thể suy xét một chút.
Tống Tử Kỳ một bên ở trong lòng phun tào một bên ở trong biển người mênh mông tìm kiếm thân ảnh của Tương Du Tây Qua và Giới Mạt Mang Quả. Sau khi cậu tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được Tương Du Tây Qua và Giới Mạt Mang Quả.
Nhưng giống như những gì Tương Du Tây Qua vừa nói ở trong điện thoại, bên người hắn không chỉ có Giới Mạt Mang Quả, Eggache, Tư Đại Mộc Mộc, và bạn gái của hắn. Mà còn có thêm vài em gái khác, nhìn xa xa đã thấy đáng yêu, hình như còn có mấy anh chàng trông rất quen mắt, bọn họ hình như là đang trò chuyện rất vui vẻ, chẳng qua là vì khoảng cách nơi đó quá xa hơn nữa còn rất ồn ào, cho nên Tống Tử Kỳ căn bản không thể nghe thấy bọn họ đang nói chuyện gì.
Tống Tử Kỳ một bên hướng bọn Tương Du Tây Qua đi qua, một bên ngẫm lại mấy anh chàng trông rất quen mắt kia rốt cuộc là ai, suy nghĩ một lát cũng đã nghĩ ra. Là vì hôm qua cậu mới xem qua không ít ảnh selfie của các UP chủ và ảnh chụp chung, cho nên cậu ngay lập tức liền nhớ tới mấy anh chàng trông quen quen kia đều là streamer game.
Lúc trước Tống Tử Kỳ từng có một đoạn thời gian rất thích xem livestream của game kinh dị, cho nên cũng có một chút hiểu biết với các streamer game.
Ngay khi Tống Tử Kỳ sắp đi đến trước mặt bọn Tương Du Tây Qua, thì Tương Du Tây Qua vẫn luôn nhìn đông nhìn tây cuối cùng cũng thấy được thân ảnh của Tống Tử Kỳ, hắn lập tức vẫy tay với Tống Tử Kỳ, hô to: "Đây nè! Tư Đồ! Đây nè! Tư Đồ!"
Tương Du Tây Qua vừa hô, thì những người bên cạnh hắn ta liền theo bản năng nhìn theo hướng của Tống Tử Kỳ, chỉ vừa nhìn thấy, liền có không ít người ngừng lại, đặc biệt là mấy em gái kia, hai con mắt đều sáng bừng luôn rồi.
Mặc dù người xung quanh hội trường có rất nhiều, nhưng bọn họ vẫn như cũ vừa liếc mắt qua là thấy được Tống Tử