Editor: Mike-kun
Vẻ mặt em gái kia không tin: “Nam sinh trong này có mười người thì tới bảy tám người là vì cô ấy mà tới …… Nhưng mà thật đáng tiếc, người ta đã có bạn trai rồi.”
Tống Tử Kỳ sửng sốt: “Cô ấy đã có bạn trai rồi?!”
Gương mặt em gái kia lập tức tỏ vẻ “Xem đi tôi nói cậu vì cô ấy mà tới có sai đâu” nhìn Tống Tử Kỳ, cô nàng gật gật đầu, nói: “Mới có mấy bữa thôi, bạn trai cô ấy chính là nam thần đứng đầu của ban thiết kế, mới học năm ba mà đã thành lập phòng làm việc của mình, lớn lên rất đẹp trai…… Ây, cậu sao vậy? Khuôn mặt sao lại hoảng hốt như vậy? Bị đả kích rồi hả?”
Tống Tử Kỳ hoảng hốt hơn nửa ngày, mới lắc lắc đầu.
…… Mới mấy bữa trước?
Vì sao cậu lại không tìm thấy manh mối trên Weibo?
Rõ ràng trên Weibo của Giang Tâm Nguyệt tất cả đều như bình thường, nhìn qua cũng không thấy có gì khác biệt ……
Từ từ không đúng, người Giang Tâm Nguyệt thích không phải là Lương Bá Nhã sao?
Tống Tử Kỳ thiếu chút nữa đã bị mấy cái nghi vấn này làm cho đầy đầu choáng váng. Bất qua rất nhanh, cậu đã bị Lương Bá Nhã trên đài dời đi lực chú ý, Lương Bá Nhã ở trên đài quả thực còn đẹp hơn bình thường gấp mấy chục lần.
Một khi Lương Bá Nhã bước lên đài, thì cả người đều sẽ tản mát ra một loại khí tràng mạnh mẽ, đặc biệt là khi hắn nói chuyện, nhướng mày cười khẽ, gương mặt càng đẹp đến mức khiến Tống Tử Kỳ rất nhanh bất động.
Tống Tử Kỳ đứng ở dưới đài, ngây ngốc nhìn Lương Bá Nhã ở trên đài.
Huhu ~ nam thần của cậu sao lại có thể đẹp trai như vậy ~
“Chừng nào Trần Lãng nhà mày mới lên đài vầy?”
Tống Tử Kỳ một bên đắm chìm trong dáng người của Lương Bá Nhã ở trên đài, một bên dùng khuỷu tay thọc thọc ngực Tề Lượng.
Tề Lượng hơi hơi ngừng lại: “Hắn không phải của nhà tao.”
Tống Tử Kỳ nhìn cậu nhướng mày: “Đừng khiêm tốn như thế, hắn là của nhà mày còn gì …… Khi nào Trần Lãng nhà mày mới lên đài vầy?”
Tề Lượng: “…… Không biết.”
Tống Tử Kỳ cười hắc hắc trong chốc lát, lại nhịn không được dùng khuỷu tay thọc thọc ngực Tề Lượng: “Hắc hắc, mày có thấy nam thần của tao đẹp trai không?”
Tề Lượng hơi ngừng lại: “Cũng được.”
Tống Tử Kỳ lập tức cười hắc hắc, giống như người được khen là chính mình vậy: “Nam thần nhà tao quả thật là quá đẹp trai rồi, muốn sinh khỉ con cho hắn quá!”
Tề Lượng: “…… Mày là nam, sinh kiểu gì.”
Tống Tử Kỳ hừ một tiếng: “Lỡ được thì sao!”
“Có lỡ thì mày cũng sinh không ra……”
Ngay lúc Tống Tử Kỳ đang ngẩng đầu nhìn Lương Bá Nhã ở trên khán đài, thì Lương Bá Nhã ở trên đài cũng vừa lúc cúi xuống. Vào giây phút ấy, tầm mắt của hai người ở giữa không trung đan xen.
Hai mắt Tống Tử Kỳ lập tức sáng ngời, cậu bình tĩnh nhìn Lương Bá Nhã, muốn từ trong mắt Lương Bá Nhã tìm ra một chút cảm xúc khác biệt, cậu còn vươn tay hướng Lương Bá Nhã vẫy vẫy. Thế nhưng không đợi được Tống Tử Kỳ bắt được cảm xúc trong mắt Lương Bá Nhã, thì Lương Bá Nhã đã quay đầu đi, lãnh đạm thu hồi tầm mắt.
Tống Tử Kỳ:…… Nam thần thật lạnh lùng QAQ!
Qua một hồi lâu, Trần Lãng rốt cuộc cũng lên đài.
Trần Lãng vừa lên đài, dưới đài liền lập tức sôi trào cả lên, không ít nữ sinh đều nhỏ giọng hò hét.
Khóe miệng Tống Tử Kỳ co rút: “Cái mặt hàng kia thế mà cũng có nhiều người hoan nghênh vầy?”
Được rồi, dù sao hắn lớn lên cũng đẹp trai, người lớn lên đẹp trai luôn có thể hấp dẫn quần chúng không rõ chân tướng mà.
Trần Lãng đứng ở trên đài vừa cúi đầu xuống là liền phát hiện ra Tề Lượng ở ngay bên cạnh Tống Tử Kỳ, liền lập tức nhìn bọn họ chớp chớp mắt, còn câu môi cười một chút, tươi cười vô cùng sáng lạn, sáng lạn đến mức khiến hàm răng trắng bóng của hắn cũng phát sáng theo.
Thấy thế, vài em gái bên cạnh Tống Tử Kỳ lập tức hò hét: “A a a anh ấy nhìn sang chúng ta kìa!”
Tống Tử Kỳ vẫn luôn yên lặng ở trong lòng phủ nhận, không, rõ ràng là hắn đang nhìn Tề Tiểu Lượng.
Nhìn Trần Lãng tươi cười ngốc hề hề, Tề Lượng hơi hơi khựng lại, dời đi tầm mắt.
Tống Tử Kỳ yên lặng nhìn thoáng qua Trần Lãng ở trên đài, lại nhìn thoáng qua Tề Lượng ở bên cạnh. Trong lòng vô cùng hâm mộ ghen tị, huhu, cậu cũng rất muốn được nam thần nhìn cậu như vậy mà……
Sau khi buổi diễn tập chiều kết thúc, Tống Tử Kỳ đành phải trơ mắt nhìn Lương Bá Nhã cùng những chủ trì khác xuống đài, vì thế định đi lên đó tìm Lương Bá Nhã, thế nhưng lại bị Tề Lượng kéo tay lại.
Tề Lượng nhíu nhíu mày: “Mày định làm gì?”
Tống Tử Kỳ chớp chớp mắt: “Đi tìm nam thần nhà tao ăn cơm nha.”
Tề Lượng nhíu nhíu mày, đang muốn nói cái gì đó, thì lại bị một âm thanh vui sướng chen ngang.
“Tiểu Lượng, anh đến rồi à ~”
Thanh âm của Trần Lãng vừa vui sướng vừa nhiệt liệt, hắn ta sáp lại gần, câu lấy bả vai của Tề Lượng
Tề Lượng khẽ khựng lại, sắc mặt có điểm không được tự nhiên tránh xa cánh tay Trần Lãng ra.
Song Trần Lãng chẳng những không buồn phiền, lại còn tiếp tục cười cười hắc hắc đi đến trước mặt Tề Lượng: “Tiểu Lượng, anh thật sự tới rồi, tôi còn tưởng anh sẽ không đến đó.”
Tống Tử Kỳ yên lặng dời tầm mắt đi, hai tên cẩu nam nam này, cậu ghét nhất là tú ân ái đó!
Đừng có làm phiền cậu, để cậu làm một tên chó độc thân đi ăn cẩu lương đi!
“Tiểu Lượng Tiểu Lượng, đợi lát nữa chúng ta cùng đi ăn cơm chiều đi!”
Nụ cười của Trần Lãng sáng lạn như ánh mặt trời, hàm răng trắng bóng như muốn phản quang.
Tề Lượng hơi hơi dời đi tầm mắt, sau một lúc lâu, cậu mới chần chờ gật gật đầu.
Tống Tử Kỳ vừa thấy đôi cẩu nam nam này đã ngấm ngầm thông đồng, liền yên lặng xoay người chuẩn bị lặng lẽ ly khai, nhưng vừa đi không được hai bước thì đã bị Tề Lượng kéo tay lại.
Tống Tử Kỳ sửng sốt: “Mày làm cái gì vầy?”
Tề Lượng ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta cùng đi ăn cơm đi.”
Tống Tử Kỳ lập tức mở to hai mắt nhìn? “Why, tao cũng không muốn đi làm bóng đèn đâu!”
Cũng không thể để cậu đi làm một tên chó độc thân ăn cẩu lương chứ?
Trần Lãng hình như lúc này mới phát hiện ra Tống Tử Kỳ tồn tại, quay đầu nhìn về phía Tống Tử Kỳ, sau đó hắn hơi sửng sốt.
Lúc Tống Tử Kỳ còn chưa kịp phản ứng lại, thì Trần Lãng đã đi đến trước mặt cậu, nhìn mặt cậu đánh giá một trận. Sau khi từ trên xuống dưới đánh giá một lát, hắn liền nghiêng đầu vẻ mặt hoài nghi hỏi: “Nhìn anh quen mắt thật nha, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi hả?”
Tống Tử Kỳ suýt chút nữa đã bị sặc nước miếng của mình, cậu vội vàng ho khan phủ nhận: “Không có khả năng, trước kia tôi chưa bao giờ gặp cậu hết.”
“Nhưng mà nhìn anh thật sự rất quen đó,” Trần Lãng vẻ mặt nghi hoặc, “Chúng ta hẳn là đã gặp nhau ở đâu đó rồi đi?”
Tống Tử Kỳ vội vàng xua tay: “Không có không có, tôi chưa từng gặp cậu!” Lần trước đưa cơm hộp là không tính!
“Thật sao?” Trần Lãng vẫn như cũ hoài nghi, “…… Có phải anh có chị gái hoặc em gái phương xa gì đó không?”
Tống Tử Kỳ hơi hơi cứng đờ: “…… Đúng, tôi có một đứa em gái.”
Đm, có phải Trần Lãng đã nhìn ra không?
Trần Lãng như bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu: “Thì ra là như vậy, em gái của anh là một đại mỹ nhân nha.”
Tống Tử Kỳ ha hả cười gượng hai tiếng, yên lặng ý đồ dời đi đề tài: “Ha hả, không phải đã nói là muốn đi ăn cơm sao, đi thôi đi thôi.”
Nhưng vào lúc này, Trần Lãng bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía đoàn người Lương Bá Nhã và Giang Tâm Nguyệt, vội vàng vui sướng kêu bọn họ: “Bá Nhã, Tâm Nguyệt, cùng đi ăn cơm chiều đi?”
Vừa nghe đến tên nam thần, cả người Tống Tử Kỳ lập tức hưng phấn, trái tim nhỏ đập bùm bùm không ngừng. Cậu vội vàng nhìn theo tầm mắt của Trần Lãng nhìn sang bên Lương Bá Nhã …… Đúng rồi, nếu Trần Lãng với Lương Bá Nhã là bạn tốt, thì chuyện bọn họ cùng nhau đi ăn cơm cũng là chuyện đương nhiên ha? Chỉ cần cậu da mặt dày đi sau mông Trần Lãng với Tề Lượng, thì không phải là có cơ hội ăn cơm với nam thần sao!
Vừa nghe được thanh âm của Trần Lãng, Lương Bá Nhã liền nhìn sang bên này, vừa lúc đối diện với tầm mắt của Tống Tử Kỳ.
Tống Tử Kỳ vội vàng nhìn Lương Bá Nhã chớp chớp mắt, Lương Bá Nhã khẽ khựng lại, rồi lại lãnh đạm dời mắt đi.
Nhưng vào lúc này, Trần Lãng đã chạy đến trước mặt Lương Bá Nhã, nhiệt tình đưa cho bọn họ nói cái kiến nghị, nói: “Nghe nói ở con phố bên cổng chính vừa mới mở một tiệm cơm, có món cơm chiên tôm bóc vỏ rất ngon! Chúng ta cùng đi đi!”
Giang Tâm Nguyệt hơi hơi mỉm cười: “Nếu đã như vậy, chúng ta liền cùng nhau đi đi…… Bá Nhã?”
Lương Bá Nhã trầm mặc, sau một lúc lâu, mới gật gật đầu.
Tống Tử Kỳ thấy Lương Bá Nhã gật đầu, liền vội vàng kéo cánh tay của Tề Lượng đi qua.
Tầm mắt của Lương Bá Nhã dừng trên cái tay kéo kéo Tề Lượng một lát, rồi lại yên lặng dời đi.
Vì thế một đoàn người kết bạn đi tới quán cơm mới mở mà Trần Lãng nói, dọc theo đường đi, Trần Lãng đều lôi kéo Tề Lượng nói ríu rít không ngừng. Một lát nói cái này, một lát lại nói cái kia, Tề Lượng tuy rằng vẫn luôn không mở miệng, nhưng biểu tình lại không có chút nào không kiên nhẫn.
Tống Tử Kỳ suýt chút nữa đã bị đôi cẩu nam nam điệu thấp tú ân ái này làm cho mù mắt chó.
Đm! Thế quái nào lại cứ để cậu đi làm một tên cẩu độc thân đi ăn cẩu lương vầy!
Tú ân ái! Mau chia đi!
Tống Tử Kỳ một bên ở trong lòng yên lặng nguyền rủa đôi cẩu nam nam, một bên vắt hết óc ý đồ đến gần nam thần.
Cậu rất muốn hỏi Lương Bá Nhã vì sao hôm qua đi lại không từ mà biệt, muốn hỏi Lương Bá Nhã sau buổi tối hôm đó trong lòng hắn có cảm giác gì, muốn hỏi cảm giác của Lương Bá Nhã đối với cậu có phải đã biến hóa rồi không…… Thế nhưng bởi vì còn có khác người, cho nên cứ việc mấy vấn đề này