Bởi vì Trang Uẩn chân đau tay đau toàn thân đều đau, nên chỉ nguyện ý đợi trong nhà nghỉ, đi hơn một bước liền thêm nhiều thống khổ.
Trang Uẩn vừa ăn hộp cơm mà Tùy Phong mua giúp anh vừa khuyên hắn, “Nghe nói nơi vui chơi ở đây rất nhiều, cậu có thể một mình ra ngoài xem một chút, không cần phải để ý đến tôi đâu.”
Tuy Tùy Phong không nói lời nào nhưng trông ánh mắt hắn nhìn mình thật sự khiến toàn thân anh khó chịu, anh tình nguyện để bản thân nằm một mình trong phòng còn hơn.
Trang Uẩn vuốt vuốt chân của mình, hơi ấn mạnh một chút liền cảm thấy một trận đau nhức, loại thống khổ này đoán chừng sẽ còn tiếp tục thêm vài ngày, trước kia vào ngày thứ hai sau khi thi thể lực xong, đi thang lầu, chân đau đến mức gần như không thể nhấc lên nổi, lần này so với lần đó còn nghiêm trọng hơn. Ngẫm lại liền có chút hâm mộ Tùy Phong, rõ ràng hôm qua đi cùng một đường núi, vì sao Tùy Phong lại không bị làm sao chứ!
Tựa hồ cảm giác được tâm tình oán niệm của Trang Uẩn, Tùy Phong cầm điện thoại di động lên đánh mấy chữ, điện thoại của Trang Uẩn đặt ở trên đầu giường ngay tức khắc rung rung.
Phong: Anh đau chân là do thể năng quá kém, cần rèn luyện nhiều, về sau kéo anh đi chạy bộ sáng sớm nhé?
Tay Trang Uẩn run rẩy một cái, nhìn Tùy Phong, cậu ta nghiêm túc chứ? Anh nhìn dáng vẻ Tùy Phong tựa hồ rất nghiêm túc nên tranh thủ thời gian lắc đầu, không muốn, chết cũng không cần.
Tùy Phong nhún nhún vai, không hề cưỡng cầu.
Lúc này, cửa phòng bị gõ. Hai người đều khẽ giật mình, Sở Điềm bọn họ đều đã đi, theo lý thuyết thì sẽ không có người đến tìm bọn họ mới đúng.
Tùy Phong đi ra mở cửa, thì thấy một em gái nhỏ đang đứng ngay trước đó.
“Ai vậy?” Trang Uẩn ngồi ở trên giường hỏi.
“Anh, anh khoẻ. . . . .” Em gái nhỏ đỏ mặt nhìn Tùy Phong.
Tùy Phong nhíu nhíu mày, “Có việc gì?”
“Chuyện đó. . . . . Hôm nay các anh đi đâu chơi, em, em đi theo các anh. . . . .”
Trang Uẩn nghe thấy là giọng của một học muội nào đó, bất quá cô không phải là người của hội học sinh, cho nên Trang Uẩn trước đó cũng không quen biết, “Tùy Phong, cậu để tiểu học muội vào đi, cản ở cửa làm gì.”
Tùy Phong nghe vậy, không quá tình nguyện tránh ra, tiểu học muội thụ sủng nhược kinh tiến vào, “Học trưởng khoẻ.”
“Em nói muốn cùng chúng ta đi chơi?” Trang Uẩn hỏi, “Em không theo bọn Sở Điềm leo núi sao?”
“Ừm, thân thể em không tốt lắm, không thể làm vận động quá mạnh, không thể leo núi. . . . . Sở Điềm học tỷ nói có thể đi theo học trưởng. . . . .” Nói đến đây học muội liền ngượng ngùng nhìn Tùy Phong một chút, “Cùng Tùy, Tùy Phong.”
“Cơ thể anh hôm nay không tốt, có thể không đi ra ngoài, em hỏi Tùy Phong một chút rồi tính toán đến đâu chơi đi, kêu cậu ta mang em theo.”
“Nhưng, có thể sao?” Học muội nhận được đáp án liền tràn ngập mong đợi nhìn về phía Tùy Phong.
Tùy Phong lười biếng ngáp dài một cái, “Tối hôm qua ngủ không ngon, tí nữa muốn ngủ bù, đại khái cũng không ra khỏi cửa.”
“Chuyện đó. . . . . Buổi chiều thì sao?” Em gái mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ.
“Buổi chiều bọn Sở Điềm sẽ leo núi xong trở về.”
Ý cự tuyệt rất rõ ràng, em gái tìm không ra cớ gì, chỉ có thể thất vọng rời đi.
“Học muội là muốn hẹn cậu ra ngoài, cậu cứ từ chối như vậy sao?”
Tùy Phong nửa ngồi nửa nằm trên giường.
Phong: Người muốn hẹn với em rất nhiều, nếu mỗi một người em đều đồng ý, vậy còn cần phải làm việc khác sao?
Lời nói này của Tùy Phong không có chút khiêm tốn, nghe vào còn có chút tự luyến, nhưng quả thực là lời nói thật. Nhớ tới bữa dạ tiệc Trung Thu lúc Tùy Phong vừa mới lên sân khấu, một đám em gái dịu dàng lập tức hóa thân thành sói tru kêu vang trong nháy mắt, chỉ sợ đời này của Trang Uẩn cũng sẽ không bao giờ quên.
Nhưng, dù là lời nói thật, cũng không cần cậu bày ra cái vẻ mặt đắc ý đến như vậy đâu! Giọng điệu này, giống y chang tổng tài bá đạo, không hề phù hợp với tuổi tác và dáng vẻ của tiểu học đệ cậu đâu!
Tùy Phong thấy vẻ mặt của Trang Uẩn hình như không tốt lắm, chủ yếu là do trước đó nói quen những lời này với hai anh của mình, nên không kịp sửa đổi, hắn tranh thủ thời gian gửi tới một tin nhắn.
Phong: Kỳ thật em là người rất chung tình.
Trang Uẩn liếc mắt quét qua Tùy Phong một vòng, “Nhìn không ra đấy, bộ dáng của tiểu học đệ quá thu hút hoa đào, không được không được.”
Phong: Về sau anh sẽ biết.
Trong lòng Trang Uẩn tự nhủ, tôi biết thì để làm gì, không phải cậu nên nói rõ ràng với bà xã tương lai của mình mới đúng hay sao?
Phong: Chân anh còn đau phải không?
Trang Uẩn hít sâu một hơi, thật vất vả lắm mới dời chú ý đi lúc nói chuyện, “Cậu hết chuyện để nói rồi à!”
Phong: Cốc Jacob hình như có suối nước nóng, chúng ta có thể đi tắm suối nước nóng, tắm xong sau ngày mai anh sẽ không còn thấy đau nữa.
“Thật hay giả?”
Tùy Phong kiên định gật đầu.
Trang Uẩn có chút động tâm, ở mãi trong phòng một ngày cũng rất nhàm chán. . . . . Nhưng cơn đau nhức này, đoán chừng ngày mai cũng không thể làm gì, bị học muội lôi đi một chuyến, chuyện gì cũng không thể làm, chỉ leo núi thôi mà cũng quá thảm rồi.
“Xa không? Nếu xa tôi đi không được.”
Phong: Không xa không xa, em đã xem bản đồ rồi.
“Vậy đi đi.” Trang Uẩn nói, “Có muốn kêu thêm tiểu học muội vừa rồi không?”
Tùy Phong liền vội vàng lắc đầu, phản ứng nhanh như vậy khiến ngay cả Trang Uẩn cũng phản ứng không kịp.
“Kỳ thật tôi cảm thấy bề ngoài của tiểu học muội vừa rồi rất xinh, vậy mà cậu lại chướng mắt, xem ra mắt nhìn người của cậu rất cao.” Trên đường đến suối nước nóng, Trang Uẩn câu được