Trong quán trà sữa xuất hiện một tình huống rất kỳ diệu, lấy Tùy Phong làm trung tâm, ngồi bao quanh hắn là các em gái fan hâm mộ. Trước đó có một em gái to gan lấy điện thoại di động ra ‘chụp lén’, phát hiện Tùy Phong tựa hồ không quan tâm đến những chuyện thế này, thế là các em gái ngồi bên cạnh cũng nhao nhao lấy điện thoại di động ra chụp Tùy Phong.
Trang Uẩn thật sự cảm thấy bản thân sắp bị mù, nếu đây không phải quán trà sữa mà anh đang làm việc, thì bản thân anh sẽ nghĩ mình đang ngồi trong buổi biểu diễn thời trang của một vị minh tinh nào đó. Lấy nhân khí của Tùy Phong, hắn đáng nhẽ ra phải đến trường điện ảnh C nằm ở phía đối diện, chứ không phải là C đại mới đúng chứ.
Điện thoại Trang Uẩn đột nhiên rung lên một cái.
Phong: Không ngọt lắm, anh không thể cho nhiều sữa hơn được à?
Trang Uẩn: Cậu cho rằng đây là cà phê sao, muốn thêm sữa liền có thể thêm sữa!
Phong: Ừm, cà phê quá đắng, thêm sữa hay thêm đường thì vẫn đắng, không uống được.
Này này này, ai hỏi cậu có uống được cà phê hay không chứ!
Trang Uẩn: Tôi nói cậu bị từng đôi mắt như lang như hổ nhìn chằm chằm như vậy, thế mà lại không có cảm giác gì sao?
Còn có thể thản nhiên ngồi đó uống trà sữa rồi nhắn tin trên Wechat, anh quả thật bái phục.
Phong: Quen rồi.
Chậc chậc chậc, bên trong lời nói này tràn ngập vẻ tự đắc cùng ý khoe khoang là sao chứ, tôi đã sớm biết nhân khí của cậu cao như thế nào rồi.
“A a a nghe nói Tùy Phong đến quán trà sữa, mau mau mau, chậm thì không còn chỗ ngồi đâu! Hóa ra Tùy Phong thích uống trà sữa cho nên có lẽ thường tới đây ngồi chờ đó, gào!”
Trước cửa truyền đến tiếng kích động trải dài ba thước của đám em gái, xông vào quán liền đi thẳng đến chỗ Tùy Phong.
Trang Uẩn: “. . . . .”
Anh đưa mắt nhìn về phía Thẩm Di Châu, ra hiệu, “Lên!”
Thẩm Di Châu hành động rất nhanh, cố ý đứng ở trước mặt bọn họ chặn lại ánh mắt nhìn về phía Tùy Phong, “Thật có lỗi, nếu như quý khách không tiêu phí xin đừng chiếm chỗ của các vị khách khác.”
Trang Uẩn cảm thấy bề ngoài của Thẩm Di Châu cũng rất được, thuộc kiểu nhìn bao nhiêu lần cũng không ngán, lần đầu tiên sẽ không cảm thấy quá xinh đẹp, nhưng càng nhìn sẽ càng cảm thấy đẹp mắt. Mà Tuỳ Phong thì hoàn toàn ngược lại, hắn thuộc loại nhìn qua một chút sẽ thấy xinh đẹp, nhưng nhìn nhiều cũng quen.
Đại khái là do có quan hệ huyết thống với người nước ngoài, có điểm khác biệt rõ ràng với bề ngoài truyền thống của người Trung Quốc, cho nên nếu có 10 hoặc 20 soái ca đứng tụ tập lại, mọi người sẽ chú ý tới Tùy Phong đầu tiên, Trang Uẩn phỏng đoán cỗ nhiệt tình của mấy em gái này đối với Tùy Phong sẽ kéo dài không được bao lâu. Từng có lúc, khi Tùy Phong còn chưa tới C đại, người bọn họ theo đuôi chính là mấy nam thần khác trong trường, không phải nói dời tình liền dời tình hay sao.
Trang Uẩn: Đột nhiên phát hiện cậu cũng không hẳn không có tác dụng gì, nếu rảnh thì đến đây ngồi nhiều một chút cũng được.
Trên mặt Tùy Phong hiện lên vẻ vui mừng, vừa muốn gửi một tin nhắn qua, đã thấy tin nhắn tiếp theo của Trang Uẩn.
Trang Uẩn: Vì có thể hấp dẫn thêm khách hàng cho quán.
Phong: . . . . .
Trang Uẩn rất nhanh đã bận rộn trở lại, có điều bên tai vẫn không ngừng nghe thấy tiếng xuýt xoa rất lớn của các em gái fan hâm mộ Tùy Phong.
“A, cái tư thế này của cậu ấy cũng rất đẹp trai!”
“360 độ không góc chết mà!”
“Cậu ấy nằm kìa! Nằm kìa! Ngay cả nằm sấp cũng nam thần như vậy!”
“Các cậu nói xem Tùy Phong rốt cuộc có phải là con lai hay không vậy!”
“Tớ cảm thấy cậu ấy là con lai nước B đấy!”
“Không không không, phải là nước A mới đúng!”
“Mặc kệ, nhanh chụp thêm vài tấm nữa đi, thả trên Forum! Để mọi người ước ao ghen tị!”
“Gần đây trên Forum của bốn trường đại học có bảng bầu chọn nam thần đẹp trai nhất cậu chọn ai? Là Tùy Phong phải không!”
“Đương nhiên là Tùy Phong rồi! Nhưng có người lại chọn Trịnh Văn Hiên, Trịnh Văn Hiên thì có chỗ nào sánh được với Tùy Phong chứ!”
“Chính vậy! Tớ nói các cậu nghe, Trịnh Văn Hiên đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng, hưởng thụ cảm giác được nữ sinh theo đuổi, kỳ thật lại luôn âm thầm xem thường mấy nữ sinh đuổi theo hắn! Vẫn là Tùy Phong của chúng ta tính cách tốt ~ “
Nghe đến đó Trang Uẩn liền nghe không nổi nữa, các người thích Tùy Phong, thích thì thích đi, nhưng đừng giẫm lên người khác chứ, có biết như vậy sẽ khiến Tùy Phong có thêm anti fan hay không.
“A a a! Động tác này của Tùy Phong rất đẹp trai nha, rất đẹp trai nha! Tớ đi chết đây, ô!”
Tùy Phong đã làm cái gì mà các cô đều muốn chết đến vậy? Trang Uẩn vừa quay đầu nhìn về phía Tùy Phong, chỉ thấy Tùy Phong cả người mềm oặt gục xuống bàn, ly trà sữa uống hơn phân nửa đặt ở trước mặt hắn, hắn duỗi ra ngón trỏ, từng chút từng chút đẩy đẩy ly trà sữa. Vào lúc ly sắp đổ thì thu lại lực đạo, sau khi ly trà sữa lại vững vàng đứng yên trên mặt bàn, lại đem ngón tay duỗi ra phía trước. . . . .
Khoé miệng Trang Uẩn giật một cái, động tác ngây thơ như vậy, thế mà còn có người nói rất đẹp trai. . . . .
Thẩm Di Châu ngồi ở trước quầy, cái cằm đặt trên hai cánh tay, cũng nhìn ngóng Tùy Phong, “Có câu nói mấy người lớn lên đẹp trai làm cái gì cũng đều đẹp trai, lời này quả nhiên không sai.”