Trang Uẩn tiện tay kẹp tờ giấy vào khe hẹp giữa một đống sách.
Anh không gửi tin nhắn cho Tùy Phong, mà tự mình xuống nhà ăn, ở nhà ăn đúng lúc đụng phải Sở Điềm cũng đang đi ăn, thế là hai người liền ghép bàn lại.
Sở Điềm mới rời khỏi cốc Jacob hôm qua, đã nghỉ ngơi thật tốt một ngày, “Lần đầu tiên em cảm thấy ra ngoài chơi mà cũng mệt mỏi như vậy đấy.”
Cô nói đến chuyện đã xảy ra trong 3 ngày sau khi Tùy Phong cùng Trang Uẩn rời đi sớm, hai nữ sinh kia khiến cô phiền muộn không thôi.
Trang Uẩn nở nụ cười, “Ai bảo mị lực của Tùy Phong lớn đến như vậy.”
“Đúng là nghẹn tim mà, sớm biết Tùy Phong muốn đi cùng em đã không đồng ý rồi. . . . Em còn muốn mắng Tùy Phong đi cùng, nhưng cũng may để em gái cán sự thấy được sự thật rồi.”
Trang Uẩn nghĩ nghĩ, “Đoán chừng Tùy Phong cũng thấy rất phiền.”
“Phiền sao? Cậu ta phải nên thích thú mới đúng. . . . . Anh có biết nhân khí của cậu ta trong mấy trường đại học còn hơn cả Trịnh Văn Hiên của C ảnh không, Trịnh Văn Hiên đấy, diễn viên trẻ ngành giải trí đang đỏ đấy!”
Trang Uẩn nghĩ đến cảnh tượng Tùy Phong bị một đám nữ sinh chạy rượt theo đến phát hoảng ở quán trà sữa, nhịn cười không được cười cười.
Sở Điềm nhìn nụ cười đầy mê hoặc của Trang Uẩn, ngẩn người, “Học trưởng anh đang nghĩ gì thế?”
Trang Uẩn lấy lại tinh thần ho nhẹ một tiếng, “Không có gì, em nói tiếp đi.”
“Không đúng nha. . . . .” Sở Điềm hoài nghi nói, “Có bí mật nhỏ gì không thể chia sẻ với em sao, chẳng phải em có chuyện gì đều nói với học trưởng còn gì.”
“. . . . . Thật sự không có gì đâu mà.” Trang Uẩn vừa dứt lời, điện thoại liền vang lên một tiếng, anh tranh thủ thời gian lấy ra, phát hiện là Wechat của Tùy Phong.
Phong: Rời giường chưa (mỉm cười)
Trang Uẩn: Dậy rồi.
Phong: Vậy em mang cơm cho anh (mỉm cười)
Trang Uẩn: Không cần, tôi đang ở nhà ăn. . . . .
Trang Uẩn đợi mấy giây, thấy Tùy Phong không còn gửi tin đến nữa, anh liền tạm thời cất điện thoại di động, ngẩng đầu liền đối diện với vẻ mặt đầy hiếu kì của Sở Điềm.
Trang Uẩn cảm thấy không có gì xấu phải giấu diếm, liền chủ động nói thẳng, “Khiến em thất vọng rồi, là tin nhắn của Tùy Phong.”
“Tùy Phong? !” Sở Điềm kinh ngạc, “Mới có hai ngày mà anh với Tùy Phong đã tốt như vậy rồi? Trở về còn liên hệ.”
“. . . . . Cũng ổn, con người cậu ta không tệ.”
Sở Điềm kinh ngạc đến ngây người, “. . . . . Sao học trưởng anh lại có thể có cái kết luận này chứ, cái con người hỏi trăm không đáp một lời mà anh lại nói là không tệ?”
Trang Uẩn dừng một chút, “Ừm. . . . . Thì, đúng vậy mà.”
Sở Điềm nhấp một hớp nước, “Nếu không phải anh đang nói tới Tùy Phong, em còn tưởng rằng học trưởng anh đang coi trọng một bé học muội nào nữa đó ~ Cứ duy trì như vậy!”
Trang Uẩn giật mình, “Đừng có nói hươu nói vượn.”
Điện thoại lại rung một cái.
Phong: Vậy anh đem cơm cho em đi (mỉm cười)
Trang Uẩn: Cút!
Trang Uẩn tiện tay nhắn trở về một câu, lúc sau lại đột nhiên có chút hối hận, tiêu phí ở cốc Jacob cũng là do Tùy Phong bao, buổi tối hôm qua Tùy Phong còn mua cơm cho anh, theo lý thuyết mình phải mời ngược lại hắn mới đúng.
Vừa nghĩ như thế, Trang Uẩn lại nhắn tin trở về.
Trang Uẩn: Cậu muốn ăn gì?
Phong: (kinh ngạc đến ngây người) Anh thật sự mang cơm đến cho em! ! !
Trang Uẩn: Không muốn thì thôi.
Phong: Muốn muốn, anh ăn cái gì thì em ăn cái đó, em rất dễ nuôi (thẹn thùng)
Trang Uẩn cúi đầu nhìn thoáng qua bàn ăn của mình, anh đã chọn cơm chiên Dương Châu, 8 đồng, tựa như có chút khó coi.
Trang Uẩn: Cậu có ăn ngọt không? Tôi mang cho cậu một phần cơm sườn dấm đường.
Phong: Ăn ăn ăn (xoay quanh)
Trang Uẩn nhìn Tùy Phong gửi tới icon xoay quanh liền nhịn không được vui vẻ, hắn kiếm được mấy cái icon này ở đâu vậy, một bé heo xoay qua xoay lại, vẻ mặt 囧 thực đáng yêu.
Sở Điềm nghi ngờ nhìn anh, “Học trưởng anh không lừa em chứ, nói chuyện phiếm với Tùy Phong có thể vui đến vậy sao?”
Trang Uẩn đành phải cho cô xem vài tin nhắn, “Anh cảm thấy con heo này thật đáng yêu.”
“. . . . .” Sở Điềm tỏ vẻ cô cần bình tĩnh lại một chút, “Đậu xanh, Tùy Phong còn gửi loại tin nhắn này sao? ! Em cho anh xem ghi chép nói chuyện của bọn em này.”
Sở Điềm lấy điện thoại ra, lật đến Wechat cùng Tùy Phong. Bỏ qua một đoạn tin nhắn dài dòng của Sở Điềm, Tùy Phong cơ bản lời ít ý nhiều.
Phong: Ừm.
Phong: Được.
Phong: Sẽ nghĩ lại.
Phong: Nói tiếp.
Phong: Sáng nay về, có việc.
“Cái bệnh lười của cậu ta, ngay cả dấu ngắt câu cũng keo kiệt không cho em!”
Trang Uẩn chỉ chỉ cái dấu phẩy kia, “Đây không