Trước khi Trang Uẩn đi ngủ mới nhìn thấy QQ nhắc nhở có tin nhắn mới. Anh còn cảm thấy kỳ lạ, tài khoản này không phải trong mục bạn tốt, hơn nữa anh đã đặt trạng thái ẩn rồi, vậy thì tại sao lại có thể có tin nhắn mới chứ? Xem qua, mới phát hiện là Công Tử Uy Dĩ gửi tới.
Công Tử Uy Dĩ: Bây giờ đang làm gì?
Trong lòng Trang Uẩn cảm thấy kỳ lạ, tại sao Công Tử Uy Dĩ đột nhiên gửi tin nhắn tới lại hỏi cái này, nhưng vẫn thành thật trả lời.
Thanh Thần: Mới vừa lên mạng một chút, bây giờ chuẩn bị đi ngủ.
Công Tử Uy Dĩ: Sao cậu ngủ sớm vậy? Là do trên YY quá nhàm chán sao?
Thanh Thần: Sao cậu biết tôi lên YY?
Công Tử Uy Dĩ: Đoán. . . . . Tôi tình cờ cũng sẽ lên xem một chút, có điều không thấy tài khoản của cậu sáng lên, ẩn thân? Hoặc là tài khoản phụ? Chắc là tài khoản phụ rồi.
Kỳ thật trong lời này của Công Tử Uy Dĩ có lỗ hổng, chưa từng thấy tài khoản của Trang Uẩn sáng, làm sao có thể một phát liền đoán ra anh chuyển hướng qua YY chứ? Chỉ là Trang Uẩn không ngẫm nghĩ lại những chuyện này.
Thanh Thần: Nhìn không ra cậu hiểu tôi như vậy đấy. . . . . Tôi quả thật có mở tài khoản phụ.
Công Tử Uy Dĩ: Gọi là gì?
Thanh Thần: →_→ Hỏi rõ vậy làm gì? Cậu cũng không lên YY.
Công Tử Uy Dĩ: →_→ Vậy cậu ở YY làm gì, ca hát à?
Thanh Thần: →_→ Tôi nghe người khác hát.
Công Tử Uy Dĩ: Ai?
Thanh Thần: Ừm, một nam ca sĩ.
Công Tử Uy Dĩ: Cậu. . . . .
Nhìn một hàng chấm im lặng tuyệt đối kia, có chút ý muốn nói lại thôi, Trang Uẩn đương nhiên biết Công Tử Uy Dĩ có ý nói chuyện kia, liền ngăn cản y chủ động suy nghĩ nhiều.
Thanh Thần: Chỉ đơn thuần là do thích giọng của người ấy mà thôi, yên tâm, không dụ dỗ, cũng không thêm nhóm gì đâu.
Quan hệ của Trang Uẩn cùng Công Tử Uy Dĩ rất tốt, đoạn tình cảm trên mạng của anh lúc trước y trên cơ bản đều biết đã xảy ra chuyện gì.
Thanh Thần: Tôi không ngốc đến nỗi, đã trải qua giáo huấn một lần còn muốn nhận lấy lần thứ hai. . . . . Chỉ đơn thuần là thưởng thức. Cậu cũng biết, tôi không có sức chống cự lại với một loại thanh âm đặc biệt mà, hơn nữa, là một anh chàng đánh đàn dương cầm, trời sinh mang lại chút thiện cảm.
Không biết vì sao, lúc nói đến chuyện này, trong đầu Trang Uẩn liền xuất hiện cảnh lần đầu tiên gặp được Tùy Phong, hắn đưa lưng về phía mình đánh bài Tiểu Hạnh Vận. Bởi vì khi đó Sở Điềm cố ý nhắc đến Tùy Phong thuộc dạng người tùy thời tùy chỗ đều có thể mềm oặt ra, anh còn cố ý dừng hai mắt trên tấm lưng thẳng tắp của Tùy Phong, trong đầu bất giác não bổ ra tiếng đàn yếu dần, Tùy Phong chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt hai người đối diện nhau, Tùy Phong nhắn tin đến, vẻ mặt ôn nhu nhìn tình hình của mình. . . . .
Trang Uẩn nhịn không được lắc lắc đầu, anh lại nghĩ lung tung gì vậy!
Lại đem lực chú ý nhìn về phía màn hình máy tính, chỉ thấy Công Tử Uy Dĩ gửi tin nhắn mới tới đã được một lúc.
Công Tử Uy Dĩ: . . . . . Bây giờ cậu thích ca sĩ đánh đàn dương cầm sao?
Thanh Thần: Ừm.
Công Tử Uy Dĩ: . . . . . Ừm.
Công Tử Uy Dĩ: Chẳng lẽ là Phong Khởi?
Trang Uẩn sững sờ, Phong Khởi? Cái người mà mọi người khi nhắc đến đều gọi là đại thần Cổ Phong? Hắn cũng biết đánh đàn dương cầm sao, anh thật sự không biết đấy.
Thanh Thần: Không phải, có điều áo may ô của họ rất giống.
Tuy nói muốn lấy tên áo may ô là gì không quan trọng, nhưng trong giới Cổ Phong đã có một đại thần Phong Khởi, người bên ngoài lại lấy một cái tương tự, không khỏi sẽ nghĩ nhiều, tựa như chuyện đã xảy ra lần trước khi Phượng Khởi tham gia ca hội, lúc Phượng Khởi đang biểu diễn, khung bình luận đều đùa nghịch nói đến tên Phong Khởi, còn lấy hai người ra so sánh, Phượng Khởi không có danh tiếng gì tất nhiên chịu thiệt thòi, còn bị người mắng muốn nổi tiếng, có tâm cơ. . . . . Rõ ràng vô luận là chất giọng, ca hát, hay đánh đàn đều rất êm tai, là người cũng có thực lực.
Trang Uẩn không để ý lại xuất thần.
Công Tử Uy Dĩ: Tôi đi làm việc, cậu ngủ sớm một chút, ngủ ngon.
Trang Uẩn còn chưa kịp phản ứng, mới vừa rồi còn đang nói chuyện tốt, đột nhiên lại nói ngủ ngon. . . . . Hơn nữa còn chưa tới nửa giây, một năm của cái tên này trải qua những chuyện gì, lại có thể chiến thắng kẻ thù mà chính y đã từng nói qua không bao giờ có thể chiến thắng chứ —— Chứng kéo dài.
Trang Uẩn nghe bản ghi âm của Phượng Khởi một lát, cũng dần dần buồn ngủ. Không dám nghe giọng Phượng Khởi trước khi ngủ, sợ rằng càng nghe thì càng có tinh thần, vô luận là sinh lý hay là tâm lý.
. . . . .
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Trang Uẩn theo thói quen nhìn qua điện thoại một chút, phát hiện có tin nhắn Wechat.
Phong: Ngủ chưa?
Phong: Ngủ ngon.
Hai tin đầu được gửi lúc 12 giờ tối, khoảng cách chưa đến một phút, Trang Uẩn không thể suy nghĩ được Tùy Phong gặp tình huống gì, đã trễ