Các buổi dạ tiệc mà C đại chịu trách nhiệm từ trước đến nay đều tổ chức rất náo nhiệt, các bạn học cũng rất hào hứng với dạ tiệc Trung Thu lần này, bởi vì sau buổi dạ tiệc Trung Thu kết thúc thì sẽ được nghỉ lễ 10 ngày. Tết Trung Thu năm nay vừa vặn trùng với ngày Quốc Khánh.
Sân khấu tổ chức buổi dạ tiệc Trung Thu được đặt trong khuôn viên trường đại học, là bởi vì sinh viên trường quá nhiều, nếu chỉ có một hai chuyên ngành thì còn được, nhưng nếu để tất cả các sinh viên chuyên ngành ngồi thì hội trường căn bản không chứa nổi.
C đại là trường đại học có thành tích tốt nhất, cũng rất chú trọng việc xây dựng cảnh quan trường học, trong mỗi chi nhánh của trường đại học đều có một cái quảng trường nhỏ, bên trong quảng trường nhỏ mà chi nhánh trường đại học chịu trách nhiệm bữa tiệc lần này còn có một cái đài phun nước nhỏ, dạ tiệc chính là được cử hành ở đây.
Trang Uẩn tham gia loại hoạt động này, nhưng vẫn luôn không quá tích cực, cho dù có tiết mục nào đặc sắc đi chăng nữa thì cũng vậy, hơn nữa trời đầy gió lạnh đã được mấy tiếng rồi, cũng may có thể nửa đường vụng trộm trốn đi.
Chẳng qua lúc Trang Uẩn đi vào quảng trường nhỏ, đã bị cảnh tượng người đông nghìn nghịt hù dọa, tình huống gì thế này? Mặc dù người trong đại học chi nhánh rất nhiều, nhưng nào có nhiều đến như vậy chứ?
Anh cố gắng tìm ra vị trí ban mình, nhưng điện thoại đã reo lên trước một bước, là tiểu học muội gọi tới, nói anh đến hậu trường nhìn một chút. Trang Uẩn tìm tới lớp mình, ký cái tên liền đi qua hậu trường. Hậu trường được dựng phía sau sân khấu, còn 5 phút nữa là dạ tiệc bắt đầu, nhưng phía sau đã loay hoay loạn thành một đoàn.
Thời điểm Trang Uẩn tiến vào hậu trường, liền thấy tiểu học muội gấp đến độ dậm chân, anh bước qua, “Sao vậy?”
“Tùy Phong vẫn chưa tới, điện thoại cũng không tiếp, cậu ta muốn đào hố chết em rồi! ! !”
Tùy Phong? Trang Uẩn ngẫm nghĩ, tựa hồ là người đánh đàn dương cầm hôm đó. . . . .
“A, là tiểu học đệ đánh khúc mở màn kia sao?”
“Đúng vậy. . . . .” Vẻ mặt của tiểu học muội vào thời khắc này như muốn tìm chết.
Trang Uẩn cầm tờ giấy sắp xếp chương trình lên, tiết mục đầu tiên của buổi dạ tiệc chính là khúc dương cầm này, sau khi khúc dương cầm kết thúc thì người chủ trì sẽ ra sân, cho nên ý nghĩ để người chủ trì kéo dài thời gian là điều không thể thực hiện được, bởi vì là tiết mục ra sân đầu tiên, nên không có phần giới thiệu đến, cũng không thể tùy ý thay đổi trình tự với những tiết mục khác. Hơn nữa, những tiết mục khác cũng chưa chuẩn bị kỹ càng, tiết mục kế tiếp vẫn là tiểu phẩm, mở màn rồi đến tiểu phẩm, chuyện này quả là đang nói đùa.
“Còn có hai phút a a a, Tùy Phong cậu mau nghe máy đi a a a a a a. . . . .” Bên cạnh là thanh âm của tiểu học muội đang phát điên. Rốt cục tia hi vọng cuối cùng cũng biến mất, cô không thể không từ bỏ ý nghĩ Tùy Phong có thể đến kịp hay không, chỉ có thể điều trỉnh lại tiết mục với người chủ trì mà thôi.
Trong lòng Trang Uẩn tự nhủ, tiểu học đệ này thật đúng là không đáng tin mà.
Bên kia, tiểu học muội đã chuẩn bị sửa đổi tiết mục, xách tiết mục nào lên trước cũng đều không thích hợp, cô dự định trực tiếp chém đứt khúc mở màn này, để người chủ trì trực tiếp ra sân.
Phía này, Trang Uẩn đứng ở một bên, thấy bạn học đang vội vàng di chuyển đạo cụ, liền tình cờ phụ giúp một tay.
“Một phút cuối cùng.” Tiểu học muội đang mong muốn chết.
Khi hai người chủ trì đã chuẩn bị ra sân, Trang Uẩn liền cảm giác được có một người đang đứng bên cạnh, anh còn tưởng rằng mình lại cản đường nhân viên công tác, nên lui về phía sau một bước, nhưng người bên cạnh vẫn không hề động đậy.
Lúc này Trang Uẩn mới quay đầu lại nhìn người kia một chút, sau khi thấy liền ngây ngẩn cả người, đó là một khuôn mặt diện vô biểu tình không chút gợn sóng, nhưng lại vô cùng. . . . . Xinh đẹp, đúng, chính là xinh đẹp, hoặc nên nói là tinh xảo thì mới đúng. Nhưng từ xinh đẹp cùng tinh xảo kia không những có thể hình dung được dung mạo của người này, ngũ quan xinh xắn lại thêm góc cạnh, không hề giống với khuôn mặt nhu hoà của người Trung Quốc.
Trang Uẩn nhìn qua đôi mắt của hắn một chút, không giống con ngươi màu đen của người Trung Quốc, cặp mắt màu nâu nhạt, nhìn qua một cái, thật thâm thúy.
Trang Uẩn chưa từng gặp được con lai trong cuộc sống hiện thực, nhưng lúc vừa nhìn thấy tướng mạo của người này, cơ hồ có thể xác định hắn chính là hỗn huyết. Mang theo dáng vẻ huyết thống của quốc gia khác, trong đám người, cũng rất dễ dàng có thể nhận ra.
Trong lúc bất tri bất giác, Trang Uẩn đã nhìn hắn chằm chằm hai, ba mươi giây, người kia tựa hồ sớm đã thành thói quen nên ở trước ánh mắt của người khác cũng không cảm thấy sót ruột, cũng không xoay đầu lại nhìn Trang Uẩn một chút.
Lúc này, tiểu học muội tựa hồ phát hiện ra cái gì, hết sức kích động chạy tới, “Tùy Phong, tôi quỳ lạy cậu, sao cứ phải đến chuẩn lúc như vậy chứ! Mau tới đây, đứng ở đó bày pose (1) gì vậy! Gấp chết tôi rồi!”
Học muội vô cùng lo lắng gọi hắn đến, đếm ngược mười giây, nhưng bước chân Tùy Phong vẫn không nhanh không chậm như cũ.
Hoá ra hắn chính là Tùy Phong. Dáng dấp của con lai từ trước đến nay đều không tệ, hơn nữa còn biết đánh đàn dương cầm, trong suy nghĩ của mọi người thì đây không phải chính là hình ảnh của hoàng tử hay sao.
Bất quá. . . . . Tiểu học đệ này có vẻ là người chậm chạp, tiểu học muội gấp đến độ đã nhảy dựng lên rồi, nhưng Tùy Phong vẫn không nhanh không