Đây là lần đầu tiên Trang Uẩn có tâm nguyện muốn gặp Tùy Phong mãnh liệt đến như vậy, và anh cũng đã làm như thế. Sau khi gửi câu ‘chờ anh’, liền nhanh chóng tắt máy tính, rời khỏi ký túc xá dưới ánh mắt không hiểu gì của bạn cùng phòng.
Trên đường đến chỗ Tùy Phong, cảm xúc dưới đáy lòng Trang Uẩn vẫn phức tạp như cũ. Tùy Phong cho tới bây giờ vốn là một người sẽ không đem yêu thương chôn giấu dưới đáy lòng, mỗi ngày đều thay đổi đủ loại sắc mặt bày tỏ tình yêu với anh. Mỗi lần làm được chuyện gì có ý nghĩa khiến Trang Uẩn vui vẻ, hắn sẽ như một đứa trẻ đòi thưởng, toàn bộ lời ‘khoe khoang‘ đều thuộc làu làu như lòng bàn tay. Sợ mình không nhớ rõ, không biết hắn tốt bao nhiêu, có thích mình nhiều thế nào.
Nhưng nếu như không có sự việc Thần Tinh ác ý ‘gợi dậy dư luận‘ khiến Tùy Phong phát tán toàn bộ ảnh chụp màn hình kia ra, Trang Uẩn sẽ không biết, hóa ra trước kia, vào lúc mình còn chưa thuộc về Tùy Phong, Tùy Phong đã lấy phương thức như vậy, yên lặng yêu anh, vì anh mà lo nghĩ đủ điều.
Từ khi ở bên Tùy Phong, Trang Uẩn không chỉ nghe hắn nói một lần, từ hơn một năm trước kia, Tùy Phong đã thích mình, chỉ đơn giản vì giọng nói. Thế nhưng đây là lần đầu tiên, Trang Uẩn thực sự cảm nhận được, tình yêu của Tùy Phong ở quá khứ đối với mình, không hề ít hơn so với hiện tại, những chuyện đã làm cũng không ít hơn hiện tại.
Chỉ là, ở quá khứ hắn yên lặng nỗ lực, tại thời điểm hắn thích mình, thì mình lại thích người khác. Trang Uẩn không thể tưởng tượng nổi, tâm tình lúc đó của Tùy Phong ra sao, nhưng giờ phút này bản thân mình đối với hắn, đều tràn ngập đau lòng.
Trang Uẩn không nhịn được suy nghĩ, nếu như lúc bắt đầu người anh gặp được chính là Tùy Phong thì tốt biết bao nhiêu. Nghĩ tới đây, cước bộ của anh lại nhanh hơn một chút.
Đi vào tiểu khu, vừa mới đi đến dưới lầu, mượn ánh đèn lờ mờ, Trang Uẩn liền thấy được bóng người đứng cách mình không xa, anh dứt khoát chạy chậm hai bước, một đường xông vào trong ngực Tùy Phong.
Đây là lần đầu tiên Trang Uẩn chủ động ôm Tùy Phong ở bên ngoài, khiến Tùy Phong ngây ngẩn cả người, một hồi lâu sau, mới ôm ngược trở lại, “Anh sao vậy?“
Trang Uẩn chỉ lẩm bẩm một câu lặp đi lặp lại, “Vì sao không nói với anh. . . . .”
Lúc trước, vì sao không nói cho anh biết em đã làm nhiều việc vì anh đến vậy, vì sao không nói với anh, em thích anh. Anh đã bỏ qua Tùy Phong hơn một năm, bỏ qua tình yêu sâu đậm của Tùy Phong, nếu không thì đã có thể cùng hắn ở bên nhau sớm hơn rồi, cả đời ngắn đến vậy, ở bên Tùy Phong, dù chỉ bỏ lỡ một ngày, anh cũng cảm thấy tiếc nuối.
Tùy Phong hiểu được, “Có phải anh cảm động rồi không?”
Trang Uẩn run rẩy nắm chặt cánh tay, giọng nói của Tùy Phong vĩnh viễn là cửa mệnh của anh, anh nhiều lần suy nghĩ, lúc nào mình mới có thể quen được với giọng của hắn, lúc nào thì mới có thể quen thuộc đến mức có thể miễn dịch với giọng của hắn, thế nhưng vào giờ khắc này, chuyện gì anh cũng đều cam tâm tình nguyện.
Coi như cả một đời đều bị giọng nói của Tùy Phong dụ hoặc, coi như cả một đời đều không thể chống cự lại phản ứng với giọng của Tùy Phong, cũng không sao.
“Anh yêu em.” Anh nghe được giọng của mình, sau đó cảm giác được cánh tay ôm mình của Tùy Phong siết chặt, thậm chí hơi run rẩy.
Hình như Tùy Phong đang cười, tâm trạng của Trang Uẩn không có cách nào tập trung, nghe không chân thực, chỉ là sau một khắc hắn nhẹ giọng “A” một tiếng, vội vàng muốn ôm công chúa, khiến Trang Uẩn mất thăng bằng một chút, chỉ có thể nắm chắc bả vai cùng cánh tay của Tùy Phong.
Tùy Phong ôm lấy Trang Uẩn, không đi vào cửa thang máy, mà đi bằng cầu thang an toàn, bởi vì không có người nào đi bằng cầu thang, nên giờ phút này bên trong cầu thang đều là một vùng tăm tối, cơ hồ vừa mới đi vào, Tùy Phong đã bỏ người xuống, sau đó đẩy đến bên tường, không hề khống chế sức lực, thế nhưng một bàn tay khác vẫn quan tâm vuốt ve lưng Trang Uẩn.
Trang Uẩn còn chưa kịp phản ứng, vừa mới ngẩng đầu lên, môi của Tùy Phong liền chuẩn xác tìm tới vị trí cánh môi của anh, hôn xuống.
Trong bóng tối, Trang Uẩn hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt của Tùy Phong, ở nơi yên tĩnh không một bóng người, có thể nghe được tiếng hít thở hai người giao nhau, cùng tiếng nước bọt đầy ám muội phát ra lúc hôn.
Tùy Phong nhiệt tình như muốn nuốt cả người anh vào trong bụng, Trang Uẩn chỉ biết luống cuống ngẩng đầu lên, lôi kéo góc áo của hắn, tiếp nhận toàn bộ nhiệt tình của hắn.
“Ưm. . . . .” Không biết qua bao lâu, Trang Uẩn thậm chí còn cảm giác được bản thân đã thiếu dưỡng khí, nhưng Tùy Phong vẫn không chịu kết thúc nụ hôn dài đằng đẵng này.
Anh hơi vùng vẫy một chút, Tùy Phong mới phản ứng lại, đôi môi cuối cùng cũng chịu tách ra, Trang Uẩn mới có thể liên tục hút khí.
Nhưng hô hấp của Tùy Phong vẫn gần trong gang tấc, chờ Trang Uẩn bình phục lại hô hấp, liền cảm giác được tay của hắn đang xoa lên gương mặt mình, thân thể lại bất giác run nhẹ, sau một khắc, hô hấp lại lần nữa chôn vùi giữa răng môi.
Làm sao Tùy Phong có thể không kích động được chứ, đây là lần đầu tiên Trang Uẩn nói với hắn, anh yêu em.
Hai chân Trang Uẩn đều bất lực, nếu như hai tay Tùy Phong không phải luôn ôm lấy anh, thì Trang Uẩn nghĩ, giờ phút này anh đã bị hôn đến nỗi ngay cả đứng cũng không yên rồi.
Sau một nụ hôn môi lưỡi dài dằng dặc, Tùy Phong vẫn không muốn rời khỏi răng lưỡi của Trang Uẩn để lui ra ngoài, tuy sau khi không nguyện ý rời khỏi, hắn vẫn nhẹ nhàng liếm láp cánh môi anh.
Tiếng hít thở dần dần dày đặc, xen lẫn tiếng tim đập, cùng âm thanh nuốt nước bọt không biết là của ai. . . . . Vì không gian nhỏ hẹp tối tăm này tăng thêm mập mờ.
“Muốn anh. . . . .” Giọng nói của Tùy Phong mất tiếng vì hai nụ hôn đầy ẩm ướt kia, vang lên âm trầm, đồng thời môi lưỡi vẫn không chịu an phận dời xuống, thậm chí còn nhẹ nhàng cắn một cái ngay vị trí xương quai xanh của anh, sau đó nhanh chóng đổi qua liếm mút.
Trang Uẩn nhịn không được trầm thấp ngâm nga một tiếng, toàn thân run rẩy, cố gắng khiến cho mình tỉnh táo, “. . . . . Về, về. . . . .”
Mười mấy giây, vẫn không để cho anh nói hoàn chỉnh hai chữ